"Ba ba, sao ba lại ở chỗ này, không phải nói mua rau chân vịt sao? Mẹ còn ở khu vực rau dưa tìm ba đấy?"
Giọng nói ngọt ngào xuyên thẳng vào màng nhĩ vài người, Kiều Niệm Chiêu đã chạy tới khoác lên cánh tay Cận Chiêu Đông.
Cận Tử Kỳ nở nụ cười, xem ra mới vừa rồi ba kể khổ đúng là dư thừa, có hai mẹ con người kia khéo hiểu lòng người làm bạn, tết năm nay Cận gia sợ là nếu so với năm trước náo nhiệt hơn vài phần.
Không nhịn được cầm lấy bàn tay của Tô Ngưng Tuyết, không muốn mẹ một thân một mình đối mặt với một màn giễu cợt thế này.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết không biểu hiện ra thần sắc dư thừa, nhàn nhạt, giống như Kiều Niệm Chiêu bất quá là người đi đường Giáp Ất Bính.
Cận Chiêu Đông không nói gì, sắc mặt lại càng lúc càng tối tăm phiền muộn, chẳng qua là nhìn Tô Ngưng Tuyết chằm chằm.
"Ủa? Là dì Tuyết và chị hả! Thật là đúng dịp nha, hai người cũng tới mua thức ăn sao? Dì Tuyết và chị thật hạnh phúc, trong nhà cũng có dì nấu ăn chứ? Đâu nào giống như mẹ con tính tình cứng nhắc, nhất định phải tự mình bắt tay vào làm thức ăn cho chúng tôi."
Kiều Niệm Chiêu cũng không biết Tô Ngưng Tuyết biết nấu ăn, lần này nói ra lời khiêu khích về tình cũng trở nên có thể tha thứ.
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn cô hờn dỗi mà dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hàng mi cong khẽ chớp bộ dáng như đơn thuần, chỉ cảm thấy trước nay chưa chán ghét như vậy, chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251810/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.