Editor: Tâm Thường Lạc
Nơi xa xa có đèn xanh đèn đỏ biến đổi trong bóng đêm, cô nhìn sang cuối con đường, từ từ mà đặt chân bước đi, cho dù là trong mộng, cô cũng có thể cảm nhận được khi cô đứng ở giữa đường, tâm tình khi đó thật cô độc bất lực tịch liêu.
Những giọt nước mưa đọng trên các nhánh cây trên con đường mòn rơi xuống, nhỏ giọt rồi lan ra trên má cô.
Cô ngây ngẩn mà đứng ở bên đường, mặc cho nước mưa trên cành lá làm ướt đẫm mái tóc và hàng lông mi cong cong của cô.
Tiếng chuông của điện thoại di động ở trong túi vang lên, là một mã số xa lạ, nhưng cô nhận.
"Tử Kỳ, chúng ta gặp mặt đi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Là một giọng nữ dịu dàng.
Ý thức ở giữa trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chân mày Cận Tử Kỳ không khỏi nhăn lại, thân thể cũng tràn ngập cảm giác khó chịu.
Đây chính là ký ức trong đêm phát sinh án giết người mười năm trước.
Không nghĩ tới lại sẽ lần nữa lấy loại phương thức này tái hiện ở trong giấc mộng của cô.
Mười ngón tay của Cận Tử Kỳ xoắn chặt lại khăn trải giường ở phía dưới, bên trán cùng sau lưng cũng dính ướt mồ hôi.
Nhưng cô không lựa chọn việc tỉnh lại hoàn toàn, mà mặc cho mình đắm chìm trong giấc mộng này.
Thế mà lại không có cái gọi là lưu manh, cũng không có cuộc tấn công nào cùng dao máu bén ngót, có lẽ hết thảy đều không phát sinh, chỗ cô mơ thấy bất quá là bắt đầu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251800/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.