Editor: Tâm Thường Lạc Lời của cảnh sát vừa nói ra tựa như một quả bom, trong phút chốc oanh tạc cả hội trường hôn lễ. Cận Tử Kỳ nhìn về phía một đám cảnh sát mang vẻ mặt trang nghiêm, đang giơ giấy chứng nhận có con dấu cảnh sát, cảnh phục và trang bị chính quy, không khỏi đang nhắc nhở cô đây không phải là một trò đùa dai. Án giết người mười năm trước, mười năm trước. . . . . . Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh tờ báo cũ kỹ ố vàng. Ngày hôm qua của mười năm trước, Kiều Hân Hủy đêm khuya giết lầm một người đàn ông. Hiện tại cảnh sát nói, chuyện kia cùng cô có liên quan. Cận Tử Kỳ không khỏi giữ chặt tay Tống Kỳ Diễn, khớp xương căng cứng đến phát đau, đến tột cùng cô đã quên cái gì? Khách mời trong bữa tiệc, đã sớm trong tình cảnh hỗn loạn, không thể khống chế được mà xôn xao lộn xộn —— "Tiểu thư Cận gia giết người sao?" "Kia, làm sao có thể, ngày vui lớn đây không phải là tìm xúi quẩy sao?" "Cảnh sát cũng đến đây, cũng không biết lúc này tiểu thư Cận gia đắc tội với người nào." Giữa đông đảo khách mời châu đầu ghé tai, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết chợt biến, mất tất cả huyết sắc, vô cùng tái nhợt, hai tay xoắn dây túi xách có chút luống cuống khẽ run. Muốn đứng lên lại bị Cận Chiêu Đông ở bên cạnh kéo lại, lắc đầu ý bảo bà không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tống Chi Nhậm sau khi thấy cảnh sát đến sắc mặt liền khó coi, vậy mà cũng bị trận thế này làm cho không rõ chuyện gì, chỉ có thể mặc cho những khách mời càng ngày càng lên tiếng thảo luận rầm rộ, lại không có cách nào ra tay đến ngăn lại. Mà bóng dáng thư ký của Cận Chiêu Đông đã nhanh chóng vội vã chạy vào, đến bên cạnh Cận Chiêu Đông, cúi người ghé vào lỗ tai ông nói nhỏ, không biết nói những gì, sắc mặt Cận Chiêu Đông lúc trắng lúc xanh, cực kỳ khó coi. Tô Ngưng Tuyết lại thoát khỏi sự ngăn cản của Cận Chiêu Đông, đứng lên đi về phía trước mấy bước, nhìn những cảnh sát lù lù bất động lạnh lùng nói: "Đang không có chứng cớ mà đi lên phía trước tùy tiện bắt người như vậy, đây chính là thái độ làm việc của cảnh sát các người sao?" Người đứng đầu nhóm cảnh sát kia lên tiếng: "Chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo như quy định, kính xin các vị phối hợp." Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, cảm nhận những ánh mắt kinh ngạc mà nhiều chuyện, cô nhìn thấy trên mặt mẹ của mình toát ra sự hốt hoảng, mặc dù bà che đậy rất khá, nhưng cô nhìn ra sự bất an trong đáy mắt bà. Chẳng lẽ, vụ ngộ sát mười năm trước thật sự cùng cô không thoát được lên quan? Cha mẹ cô lại che giấu cô chuyện gì? Đây hết thảy mọi thứ, là ai ở sau lưng bày ra kích động, ở trong ngày hôm nay vạch trần cái gì? Trong tầm mắt của Cận Tử Kỳ đột nhiên có một bóng dáng màu xanh sọc vàng giọi vào. Cô ta đứng ở bên hồ bơi trong sân cỏ, cách ăn mặc đúng như trong miệng quản gia tư nhân miêu tả, dưới mũ lưỡi trai là một bộ mắt kính to lớn, hầu như che mất đi một nửa gương mặt cô ta, dáng vẻ rất bàng quan thờ ơ. Kiều Niệm Chiêu —— Lại là cô ta! Bàn tay Cận Tử Kỳ cầm bí hoa siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay mang đến một trận đau nhói. Trên mu bàn tay chợt có một dòng ấm áp đặt lên, Cận Tử Kỳ quay đầu thì nhìn thấy đôi con ngươi đen thẫm của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt của hắn chẳng biết lúc nào đã nghiêm túc lại, vậy mà thời điểm đối mặt cô lại lộ ra nụ cười. Hắn kề gần sát cô, một tay cầm tay của cô một tay ôm qua đầu vai của cô, mang tính chất bảo vệ mà nhét cô vào trong ngực, để ình đối diện với nhữn người cảnh sát "Được mời" đến đây, dáng điệu cường thế không chút nào nhường nhịn."Các vị, hôm nay là ngày vui lớn của chúng tôi, cho dù là muốn mời người về điều tra có phải cũng nên chờ chúng tôi kết thúc buổi lễ hay không, không thể bởi vì tôi không phải là công dân Trung Quốc mà phân biệt đối xử chứ." Tống Kỳ Diễn dừng một chút, ý cười trên gương mặt tuấn tú rất đủ thâm ý: "Không khéo, đại sứ quán Australia và tôi có chút giao tình, ông ta biết tôi hôm nay đám cưới còn cố ý đưa quà tặng đến." Thần sắc của bọn cảnh sát ngẩn ra, hiển nhiên trước đó cũng đã biết rõ qua Tống gia và Cận gia địa vị danh vọng, nghe được Tống Kỳ Diễn ngầm có ý uy hiếp mà nói, cũng hai mặt nhìn nhau do dự. Bên kia Tống Chi Nhậm dưới sự nâng đỡ của trợ lý đã đứng dậy, hắng giọng nói xen vào: "Tôi xưa nay luôn ủng hộ sự hợp tác giữa cảnh sát và nhân dân, nhưng mà xin các vị bán cho lão già cổ hủ này một chút tình mọn, cho buổi lễ kết hôn được viên mãn mà vẽ lên dấu chấm tròn, sau đó con dâu tôi dĩ nhiên sẽ phối hợp với công việc điều tra của các vị." "Này..." Người đứng đầu nhóm cảnh sát hiển nhiên có chút dao động, người nơi này bọn họ một người cũng đắc tội không được. Tống Chi Nhậm đã chống quải trượng đi tới, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho Tôn cục trưởng của các vị, có hậu quả gì thì lão già ta đấy sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không liên luỵ các người." Người ta đã ột bậc thang, nếu như không đi xuống, vậy thì thật là người không có mắt! Trong lòng người đứng đầu nhóm cảnh sát mặc dù không cam lòng, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể làm ra thỏa hiệp, mang theo một đám thuộc hạ đi sang một bên, chuẩn bị đến lúc buổi lễ kết thúc lập tức mang cô dâu đi. Tiếng bàn tán của các khách mời cũng đã từ từ lắng xuống, rất nhanh trên sân cỏ đã yên lặng như tờ. So với sự yên lặng trước đó khi cha xứ tuyên bố, giờ phút này sự yên lặng có vài phần tiêu điều quỷ dị nhiều hơn. Tống Chi Nhậm liếc nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nắm tay nhau thật chặt, như có điều suy nghĩ lên tiếng thở dài, rồi xen lẫn nhiều bất đắc dĩ, để cho trợ lý của ông lần nữa dìu ông đi đến chỗ ngồi mà ngồi xuống. Chung quy cũng đã là con dâu nhà họ Tống, dù thế nào cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ! Ánh mắt Tống Kỳ Diễn vốn rét lạnh như băng nhưng khi quay sang nhìn Cận Tử Kỳ ở trong ngực thì như tiết trời ấm lại, hắn đỡ thân thể của cô ngay ngắn lại, "Hiện tại không có ai quấy rầy, chúng ta tiếp tục buổi lễ đi." Hai tay hắn nắm xương vai gầy gò của cô, thật mạnh, giống như là muốn mượn điều này mang lại cho cô vô hạn khích lệ và sức mạnh. Ánh mắt của hắn ẩn chứa ánh sáng nhu hoà đầy tín nhiệm, chưa từng quanh co chần chờ qua một giây, bởi vì trong nháy mắt do dự, đủ để cho hắn mất đi người phụ nữ bên người này, người mà hắn gần như dùng tánh mạng để yêu. Cận Tử Kỳ nhìn sang ánh mắt hắn kiên định, cảm xúc tiêu cực bởi vì biến cố đột ngột này mà sinh ra, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói, không còn rối loạn nữa, không còn lúng túng nữa, không còn tức giận nữa. Nếu như Tống Kỳ Diễn có thể thản nhiên mà đối diện với những nghi vấn như vậy, tại sao Cận Tử Kỳ phải lui bước chứ? Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang tỉ mỉ mà thay cô sửa sang lại lụa trắng trên đầu, hắn cười tủm tỉm nhìn sang cô, động tác cực kỳ nghiêm túc, giống như đang làm một đại sự rất quan trọng. "Em không sao, anh yên tâm đi." Cô cũng cười nhạt mà nhìn sang hắn, nhìn khóe miệng hắn cong lên, nhìn ý cười trong mắt hắn lưu luyến không đổi. "Nhưng mà. . . . . . Em cũng sẽ sợ." Hắn nắm chặt tay của cô, "Lần này anh sẽ bảo vệ được em." —— em cũng sẽ sợ. Dĩ nhiên biết sợ, sự sợ hãi đến những năm qua, cô đã sớm cho là mình đã không quan tâm. Nhưng, được hắn nói những lời như vậy, mới tỉnh ngộ, Cận Tử Kỳ cô vẫn là cô gái nhỏ biết sợ hãi khi gặp chuyện. Lần này, cô không hề cưỡng bách mình cười nữa, gượng ép che giấu đi cảm xúc chân thật ở đáy lòng mình. Tống Kỳ Diễn nhìn lớp mặt nạ kiên cường của cô dần dần lộ ra sự ngỡ ngàng, ý cười ở khóe miệng càng đậm. "Bắt đầu một khắc từ nơi này, hai người các con đã kết làm nhất thể, Thượng Đế đem con các kết hợp cùng một chỗ, bởi vậy đối với cuộc hôn nhân này nếu có người nào dị nghị, mời bây giờ nói ra hoặc là vĩnh viễn giữ im lặng." Giọng nói của ông thông suốt cả hội trường, rõ ràng, trầm thấp, có chút khàn khàn, văng vẳng trong không khí yên tĩnh, ông nghiêng mặt nhìn quanh khách mời đang chuyên tâm dự lễ một vòng, lần nữa nhìn về phía Cận Tử Kỳ, "Chú rể không có ý kiến khác." Thẳng thắn. Giọng nói nhảy lên tim. Thẳng thắn, thẳng thắn. Đây là một loại cảm giác gì, có chút xa lạ cũng có chút quen thuộc. Đầu óc của Cận Tử Kỳ khôi phục trống rỗng, trong con ngươi của cô phản chiếu gương mặt thâm tình chân thành tha thiết của hắn, từ từ gật đầu, lụa trắng mỏng bay bay, lộ ra khoé môi đỏ tươi của cô thoáng hiện một chút cười yếu ớt. "Cô dâu không có ý kiến khác." Cha xứ chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt họ, tiếp tục những bước xác nhận việc kết hôn mới vừa rồi còn vẫn chưa xong. "Ta hiện tại tuyên bố, các con chính thức kết làm vợ chồng hợp pháp, chú rể, con bây giờ có thể hôn cô dâu." Khách mời toàn hội trường không hẹn mà cùng đứng dậy vỗ tay, mọi người dường như cũng quên mất đi một khắc trước đó có một màn không vui. "Cận Tử Kỳ." Tống Kỳ Diễn trầm thấp nỉ non vang lên trên đỉnh đầu. Cận Tử Kỳ theo tiếng ngẩng mặt lên, thắt lưng lập tức bị một cánh tay dài ôm lấy, Tống Kỳ Diễn đột nhiên đi lên phía trước, một bàn tay chế trụ chiếc gáy của cô, cúi đầu dùng môi mình dán lên môi cô, ánh mắt của cô hơi trợn to, đối với nụ hôn này tiếp nhận quá vội vàng. Bốn phía sân cỏ vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, trên bầu trời xanh thẳm lấp lánh vô số ánh sao, tựa như các ngôi sao đang rơi xuống. Tiếng vỗ tay của khách mời càng sôi nổi, tiếng hoan hô liên tiếp, chúc mừng giờ khắc này đã đến. Khóe mắt Cận Tử Kỳ có chút ướt át, ở giữa tiếng huyên náo, chậm rãi nhắm mắt lại, vòng qua thân thể hắn, hết sức chăm chú mà vùi đầu vào nụ hôn đầy tình cảm nồng nàn và quyến luyến này. . . . . . . Buổi lễ thuận lợi hạ màn ở giữa tiếng vỗ tay giòn giã. Hết thảy đều tiến hành từng bước, cũng không bởi vì trước đó có chút chuyện xen ngang mà bị nhiễu loạn. Bên hồ bơi đã sớm không còn bóng dáng của Kiều Niệm Chiêu, dường như mới vừa rồi cái nhìn kia chẳng qua là ảo giác của cô. Cận Tử Kỳ đi đến phòng cởi áo cưới ra, đổi lại một thân quần áo thường, sau cánh cửa đã sớm có cảnh sát đang đợi. Đã không có lý do trì hoãn không đi nữa. Từ trong phòng ra ngoài, lại thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Ngưng Tuyết đứng ở nơi đó, bên cạnh là Tô Ngưng Thu đang an ủi bà, cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, Cận Chiêu Đông đang một bên gọi điện thoại, chau mày thật chặt. Cận Tử Kỳ đi tới, dưới sự giám thị của cảnh sát, kéo bàn tay hơi lạnh của Tô Ngưng Tuyết qua, "Con chỉ theo họ đi điều tra cũng không phải là bị bắt, mẹ người đừng lo lắng" rồi quay qua nhìn về phía Tô Ngưng Thu, "Dì nhỏ, mẹ con phiền dì chiếu cố một chút." Tô Ngưng Thu gật đầu, cũng là khó nén mà mày mắt đều là vẻ lo lắng: "Tử Kỳ, bản thân con chú ý một chút, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại về, ngàn vạn lần không được tự mình một thân một người chống đỡ." Cận Tử Kỳ cười đáp lại, sau đó đối với cảnh sát viên một chút cũng không rời bên người nói: "Đồng chí cảnh sát, đi thôi." Xoay người đi tới cửa thang máy, chợt cảm giác phía trước có người, ngẩng đầu, thì thấy được Tống Kỳ Diễn. Hắn đứng ở bên hành lang, dáng người cao ngất, giống như tháp Eiffel đứng lặng im. Dường như vẫn luôn đang đợi cô. Thấy cô sững sờ mà dừng bước chân lại, khóe miệng hắn thoáng hiện một chút ý cười: "Anh đứng đây đến chân cũng đã mỏi." Hắn lúc này không phải nên đi giúp Tống Chi Nhậm ứng phó với những khách mời còn chưa chịu tản đi sao? Sau đó nghĩ mọi cách ngăn lại những lời không tốt truyền đi sao? Dù sao ngày đó kết hôn, cô dâu bị cảnh sát mời đi uống trà không phải phần thưởng gì tốt đẹp. Trước đó bên ngoài đem hôn lễ hôm nay khen ngợi long trọng linh đình như thế nào, nay tin tức cô bị mời đi đến cục cảnh sát sẽ càng bị truyền thông bắt lấy mà loan truyền khắp bốn phía ngày một táo tợn hơn. Tống Kỳ Diễn lại không thấy cô kinh ngạc, quay sang cô đưa tay ra, "Anh đưa em qua đó." "Tống tiên sinh. . . . . ." Người phụ trách nhím cảnh sát lộ vẻ khó xử, "Lúc này không phù hợp quy định, anh đừng gây khó khăn cho chúng tôi." "Tôi không muốn làm khó dễ các người, trước kia các người làm thế nào dẫn người thì lần này cứ mang đi như thế." Hắn vẫn đi tới trước mặt cô, dắt tay của cô bao trùm ở trong lòng bàn tay rộng lớn của hắn, "Chúng ta đi thôi." Sau lưng một cảnh sát bước chân đi lên phía trước, lại bị người phụ trách giơ tay lên ngăn cản, nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Tống tiên sinh, đưa đến cửa coi như là thỏa hiệp lớn nhất của tôi, hi vọng anh đến lúc đó đừng làm khó nữa." Trong lòng Cận Tử Kỳ có từng đợt cảm động, vì Tống Kỳ Diễn cố chấp, cũng vì hắn tình thâm. Đón nhận lấy ánh mắt sâu đậm tình cảm của hắn, gật đầu thật mạnh, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười phát ra từ nội tâm, "Được." -------------- Ở cửa chính Thịnh Thế Hào Đình đã sớm có phóng viên chặn đầy khi nghe thấy tin mà đến, cầm micro, chỗ nào cũng có các tay săn ảnh ôm máy quay phim, nếu không phải là có bảo vệ ngăn trở sợ là đã sớm xông vào phỏng vấn. Rõ ràng đã phong tỏa tin tức, nhưng vẫn có cục diện như thế, không thể nghi ngờ là người cố ý nhúng vào. Giờ phút này Cận Tử Kỳ nhìn sang những phóng viên đang chộn rộn, trong đầu chỉ có một cái tên —— Kiều Niệm Chiêu. Cô ta không ngừng muốn phá hủy hôn lễ, còn có Cận Tử Kỳ này, thậm chí còn cả Cận thị. Nếu chính mình không chiếm được, như vậy thì ngọc đá cùng vỡ, cô ta mang cái ý nghĩ này sao? Quả nhiên, khi người phụ nữ điên cuồng lên, sẽ là một quả bom hẹn giờ có lực sát thương cực lớn. Tống Kỳ Diễn nhìn sang những phóng viên ở cửa thỉnh thoảng hướng vào trong dò xét, tròng mắt đen híp lại sắc bén, quay qua nhìn đám cảnh sát kia đang không biết làm thế nào cho phải, "Xem ra chỉ có thể đi lối VIP rồi." Nói xong, hắn lập tức kéo Cận Tử Kỳ xoay người, đi tới lối đi bình thường không sử dụng nhiều. Ở cửa lối đi sớm đã có nhân viên đang đợi, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đến đây, lập tức cung kính hành lễ, sau đó đi trước dẫn đường, "Thiếu gia, xe ngài cần đã dừng ở bãi đỗ xe VIP." Lối đi VIP đi thông qua chính là một bãi đậu xe cỡ nhỏ thoát đi phong toả bên ngoài, đây cũng là chỗ thường dành ột số người có tiếng tăm khi đến lưu trú sử dụng, cổng vào bãi đỗ xe này cũng có bảo an chuyên môn phụ trách mở cửa đóng cửa. Xe cảnh sát sớm được thông báo dừng ở nơi này. "Cận tiểu thư, xin mời." Người phụ trách mở một cánh cửa sau xe cảnh sát. Cận Tử Kỳ không thể không buông tay Tống Kỳ Diễn ra, Tống Kỳ Diễn đi lên phía trước nâng lấy đầu của cô lên, in làn môi mỏng của mình lên trán cô, "Tin tưởng anh, anh nguyện ở cùng em." Anh nguyện ở cùng em. . . . . . Tử Kỳ nhếch khóe môi gật đầu, "Em tin tưởng." Từ từ kéo xuống bàn tay hắn đang ôm mặt mình, sau đó xoay người đi tới xe cảnh sát ngồi xuống. Thẳng một đường đi tới, cũng không dám quay đầu lại, sợ mình ức chế không được mà đáy lòng kích động sợ hãi. Xe cảnh sát chậm rãi khởi động, sau đó tăng tốc độ, bắt đầu đi tới lối ra, Cận Tử Kỳ rốt cục không nhịn được quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua cửa sổ phía sau xe, thì nhìn thấy bóng dáng anh tuấn lãnh ngạo kia vẫn đứng sừng sững tại chỗ. Dường như chỉ cần nhìn thấy hắn, cho dù tương đương với ngày tận thế ập xuống thì thế giới của cô cũng không kết thúc. Từng ở trong ven đường hoặc trên TV thấy qua xe cảnh sát tải người, một ngày kia cô tự mình ngồi vào cũng là một loại cảm thụ khác. Xe cảnh sát sử chạy đến cổng chính Thịnh Thế Hào Đình, đưa tới sự truy đuổi của phóng viên, nhưng cuối cùng cũng tránh thoát những ống kính đáng sợ kia. Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, dựa ở trên ghế sau, xoay quanh mãi trong đầu không dừng lại xem ra là chuyện tờ báo. Liền nghĩ tới ngày đó Kiều Niệm Chiêu trước khi chuyển ra Cận gia như mắc chứng tâm thần mà gây ồn ào, lại nghĩ tới trong bệnh viện Kiều Niệm Chiêu luôn miệng nói là cô nợ cô ta, lại nghĩ tới những năm qua cha đối với Kiều Niệm Chiêu dung túng cùng áy náy... Đủ các loại dấu vết, thế nhưng lại liên quan đến án giết người vào mười năm trước sao? "Cái đó. . . . . . Có phải tôi hoa mắt hay không?" Cảnh viên ngồi ở bên cạnh đột nhiên tự lẩm bẩm. Cận Tử Kỳ mở mắt ra, xuất phát từ hiếu kỳ mà quét mắt nhìn anh ta một cái, lại bị chiếc xe có rèm che ngoài cửa xe chạy nhanh song song với xe cảnh sát thu hút tầm mắt, xe cảnh sát dừng lại ở ngã tư đường, bên cạnh xe kia cũng theo đó chậm lại. Đồng tử trong đôi mắt đẹp đang trừng lớn co rụt lại, Cận Tử Kỳ không khỏi đến gần sát cửa sổ xe, muốn nhìn rõ người đàn ông trên ghế lái ở xe bên kia, cô không có nhìn lầm, thật sự là Tống Kỳ Diễn! "Anh ấy. . . . . ." Tại sao lại ở chỗ này? Lại phát hiện mình thế nhưng không phát ra được thanh âm nào, tất cả lời nói giống như là bị nghẹn ở trong cổ họng. Xe cảnh sát lần nữa xuất phát, qua đến khúc cua thì rẽ đi, vì vậy đột nhiên tạo nên một khoảng cách lớn với chiếc xe bên cạnh. Không khỏi mà có chút lúng túng, cô quay đầu lại muốn đi tìm chiếc xe có rèm che kia, lại nhìn thấy xe của Tống Kỳ Diễn vượt qua mấy chiếc xe khác đuổi theo, theo sát sít sao ở phía sau xe cảnh sát. Ánh mắt Cận Tử Kỳ trở nên, sững sờ nhìn sang, hồi lâu sau mới quay người lại. Tựa vào chỗ ngồi, cúi đầu vuốt ve chiếv nhẫn trên ngón áp út, không nhịn được, không một tiếng động mà nỉ non: "Ngu ngốc!" Đáy lòng lại dâng lên chua xót lẫn ngọt ngào. . . . . . . So với đại sảnh đồn cảnh sát luôn sáng ngời thì trái ngược lại bên trong phòng thẩm vẫn luôn tràn ngập không khí quỷ dị căng thẳng. Cận Tử Kỳ ngồi ở bên trong, hai gã cảnh sát thì ngồi ở phía đối diện cô, mặt không biến sắc mà quan sát cô. Sau một hồi im lặng, một người cảnh sát nổi tiếng coi như bạn bè mà cười cười, "Cận tiểu thư có thể gọi tôi cảnh quan Lưu, hôm nay cô có thể phối hợp tới nơi này tôi rất cảm ơn, kế tiếp chúng ta liền tiến vào vấn đề chính đi." Cận Tử Kỳ gật đầu, khi nhớ tới Tống Kỳ Diễn chờ ở phía ngoài thù cõi lòng lập tức bình tĩnh trở lại. "Cận tiểu thư, người phụ nữ trong tấm hình này cô hẳn là biết chứ?" Cảnh quan Lưu thả tấm hình lên trên bàn trước mặt Cận Tử Kỳ chính là Kiều Hân Hủy hình, Cận Tử Kỳ không phủ nhận, "Bà ấy là mẹ ruột của cô gái cha mẹ tôi nhận nuôi, cũng là bạn học thời đại học của cha mẹ tôi." "Trong một đêm mười năm trước Kiều Hân Hủy ở trong ngõ hẻm gần khu Tương Dương ngộ sát người, chúng tôi điều tra tài liệu phát hiện ghi chép nhập cảnh ngày hôm đó là Cận tiểu thư từ Luân Đôn trở về, sân bay cũng vừa đúng dịp ở trong khu vực gần Tương Dương." "Chuyện mười năm trước tôi đã nhớ không rõ lắm," Ánh mắt Cận Tử Kỳ thản nhiên mà nhìn cảnh quan Lưu đang quan sát mình, "Huống chi, tôi xuất hiện ở bên kia cũng không đại biểu chuyện này và tôi có liên quan." "Chúng tôi trước đó đã lật xem hồ sơ của vụ án mạng, phát hiện người chết là côn đồ trong thành phố này, thường xuyên cầm tiền rồi làm chút chuyện thay người khác tiêu trừ tai họa, căn cứ ghi chép năm đó, trước một đêm hắn gặp chuyện không may đã cầm một số tiền đáng kể về nhà." Cảnh quan Lưu dừng lại mấy giây, các ngón tay đan vào nhau rồi gõ lên mặt bàn: "Mà mấy tên côn đồ khác cùng hắn cầm tiền, căn cứ khẩu cung năm đó chúng tôi tìm được từ bọn họ, bọn họ cũng nhất trí chỉ rõ con gái của thư ký thành uỷ này trước đó giao cho họ, nói là cô ta xuất ra tiền, muốn bọn họ dạy dỗ một cô gái giành bạn trai của cô ta." Lời của ông ta nói ra thật chậm, cũng rất có thâm ý, ánh mắt cũng sắc bén mà nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn xem thấu cảm xúc được giấu dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của cô. "Về sau khi án giết người phát sinh, những tên côn đồ này được thư ký thành uỷ ột khoản phí ém miệng che giấu chân tướng chuyện con gái của mình sai khiến hại người, lúc ấy vị thư ký thành uỷ kia vẫn chưa rơi đài, bị xử rất nặng, nếu không đặt vào hiện tại, có lẽ căn bản không cần phải ngồi tù, hoặc giả cũng chỉ ba bốn năm lại đi ra." Cận Tử Kỳ lại luôn luôn suy tư câu nói kia "Một cô gái giành bạn trai cô ta", trong lòng giăng đầy nghi ngờ, mơ hồ có suy đoán nào đó, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ sơ hở. Cô bưng cốc nước lên uống một hớp, giọng nói cũng là rất lạnh nhạt: "Tôi không biết chuyện này có quan hệ gì với tôi? Chẳng lẽ là bởi vì đêm đó tôi xuất hiện ở trong khu vực gần Tương Dương thì bị tình nghi sao?" Cảnh quan Lưu trầm ngâm mà nhìn cô, một vị cảnh sát khác bên cạnh đã cầm một tấm hình đưa tới trước mặt cô: "Anh ta, Cận tiểu thư cũng không xa lạ chứ?" Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn, đập vào mắt chính là hình của Tần Viễn, so với sự thành thục chững chạc hiện nay, trong hình hắn có vẻ còn trẻ ngây ngô, nhìn qua bộ dạng bất quá cũng chỉ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi. Cô gật đầu giải thích: "Anh ta là bạn học của chồng tôi, trước đó chúng tôi mới vừa gặp qua vài lần." Cảnh quan Lưu nghe lời nói thế, cũng cau chặt chân mày, ánh mắt nhìn sang Cận Tử Kỳ càng thêm ý vị không rõ, và cùng cảnh sát bên cạnh liếc mắt nhìn lẫn nhau, dường như khó có thể tin đáp án cô đưa ra. Một vị cảnh sát khác nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó từ trong túi cầm lên mấy tấm hình, mang theo khẩu khí chất vấn mà đưa hình cho Cận Tử Kỳ: "Vậy những tấm hình này Cận tiểu thư giải thích thế nào?" Lưng của Cận Tử Kỳ có chút cứng ngắc, khi cô nhìn thấy đôi nam nữ trong tấm hình, sự lạnh nhạt và tỉnh táo trên mặt trong phút chốc có khuynh hướng vỡ ra, trong đầu ầm một tiếng thành một mớ hỗn độn. Cô gái cùng Tần Viễn đứng chung một chỗ, hoặc thân mật mà dắt tay, hoặc ôm nhau, không phải là mình thì là ai? ! Trong cảnh tuyết rơi ở sườn núi, cô và Tần Viễn ôm nhau ở chung một chỗ, Tần Viễn mang trên mặt nụ cười mừng rỡ, trên mặt có chút ngượng ngùng đỏ ửng, mà phía sau nơi họ đứng, chính là khu biệt thự Cận gia. Cảnh tượng cùng chỗ đã thấy trong mộng giống nhau như đúc. Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chính mình trong hình —— Đôi hàng mi cụp xuống, khóe môi thoáng hiện lên một chút ý cười hiểu rõ. . . . Hết thảy mọi thứ đã làm cho hô hấp của cô dừng lại, tim cũng theo đó mà đập chậm nửa nhịp. Nửa đêm tỉnh mộng, người đàn ông thường thường làm cho cô đau lòng. Thế nào lại là Tần Viễn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]