Editor: tamthuonglac Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, cô đã thấy Tống Kỳ Diễn ngồi dựa ở trên giường. Đương nhiên cũng nhìn thấy bàn tay phải đã bị băng bó thành bàn tay gấu, cũng bởi vậy khiến cô nổi lên sự đau lòng. Vừa rồi tại đến bệnh viện trước, nàng lại thấy được cái kia chạy ra biệt thự ngoại quốc nữ nhân.
Mới vừa rồi trước khi đến bệnh viện, cô đã thấy được cô gái ngoại quốc kia chạy ra ngoài biệt thự.
Nghe thấy cô ấy lo lắng vây quanh Tống Kỳ Diễn đang bị thương mà gọi anh trai, Cận Tử Kỳ biết là mình đã hiểu lầm một chuyện. "Anh muốn ăn táo không?" Cận Tử Kỳ ngồi trên ghế bên cạnh giường, váy lụa trắng mỏng rơi rũ xuống đất, cô mở ra bàn tay trắng nõn xinh đẹp, là một quả táo đỏ au. Cô ít khi sẽ chủ động dỗ dành người khác, ngoại trừ Cận Mỗ Mỗ, Tống Kỳ Diễn xem như là người thứ nhất, lại còn là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cho nên lời nói và việc làm của cô thấy thế nào cũng có vẻ ngây ngô lại cứng nhắc. Tống Kỳ Diễn thoáng nhìn bàn tay phải của mình quấn đầy băng gạc, lại thoáng nhìn quả táo trong tay Cận Tử Kỳ, giận dỗi hất mặt hừ một tiếng, giả vờ không thấy Cận Tử Kỳ. "Thực xin lỗi." Đây là câu nói thứ hai của cô. Mặc dù không rõ lắm vì sao mình phải xin lỗi, có lẽ chỉ bởi vì ngoại trừ những lời này ra, không biết giữa bọn họ còn có cái gì để nói.
Tống Kỳ Diễn quay đầu lại nhìn cô, môi mỏng kéo căng, giọng điệu hỏi quái dị: "Em và Doãn Lịch quan hệ rất tốt?" "Ừ, cùng nhau lớn lên." Cận Tử Kỳ gật đầu giải thích. Hắn ha ha cười lên hai tiếng, có phần vút cao: "Thanh mai trúc mã?" Cận Tử Kỳ lại thành thật gật đầu: "Đúng." Nói xong cũng thấy được sắc mặt Tống Kỳ Diễn đột nhiên xanh mét.
Cô vô cùng kinh ngạc khi mặt hắn biến sắc với tốc độ cực nhanh, lại tự xem xét chính mình, cảm thấy cô chỉ nói một chữ mà thôi. Tống Kỳ Diễn trừng mắt Cận Tử Kỳ: "Tại sao em không hỏi tay của tôi có đau hay không?" "Hả?" Cận Tử Kỳ có chút hoang mang, nhưng rất nhanh lập tức phối hợp hỏi: "Tay của anh có đau hay không?"
Giọng nói đã hình thành thì không thay đổi, thuộc về thiên kim tiểu thư của Cận gia, nhưng chỉ là phát sinh với cảm xúc của một người đàn ông.
Mặt của hắn tức thì biến thành màu đen: "Tại sao tôi phải nói cho em biết!" Lí do đúng là cố tình gây sự. Nói xong nằm vật xuống giường biên độ của động tác cũng mạnh hơn, hơn nữa còn lập tức dùng chăn bao trùm lấy chính mình, giống như con sâu lông co lại nửa vòng, đem cái ót để lại cho cô. Cận Tử Kỳ mắt trông thấy toàn bộ quá trình tính tình trẻ con của một người đàn ông, trước sau cũng ôm lấy thái độ khoan dung. Nếu như đổi thành trước kia, gặp phải đối xử lạnh nhạt và làm khó làm dễ như vậy, cô sẽ không chút do dự mà đứng dậy bước đi. Nhưng khi người kia đổi thành người đàn ông trước mắt này, cô phát hiện mình không đành lòng để cho hắn đơn độc một mình. Cô nhẹ nhàng đẩy ghế ra, mới vừa đứng lên, con sâu lông trên giường lập tức quay đầu qua: "Em cứ như vậy mà đi sao?" Chân mày của người đàn ông hết sức nhíu chặt, sắc mặt càng thêm đen, đen đến giống như rừng núi ban đêm.
Cận Tử Kỳ kiên nhẫn giải thích: "Tôi đi hỏi bác sĩ tình hình của anh một chút, lập tức sẽ trở lại." Đêm tối trong nháy mắt biến hoá thành ban ngày, Tống Kỳ Diễn nhướng mày liếc nhìn Cận Tử Kỳ, lên tiếng như kiểu ban ơn: "Anh muốn ăn cam." "Được." Cô sảng khoái đáp ứng, sau đó đi ra ngoài. ------------------------------ Cận Tử Kỳ mới vừa khép lại cửa phòng bệnh, thì nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết. Khi cô mở cửa phòng khách quý ra, thì nhìn thấy người trong phòng bỗng có chút hiểu được lý do mẹ gọi cô tới. Muốn rời khỏi cũng đã không còn kịp nữa, bởi vì Tống Chi Nhậm đã gọi cô trước: "Tử Kỳ cũng ở đây sao?"
Cận Tử Kỳ đối với Tống Chi Nhậm đã lớn tuổi lễ phép khom người một độ cong mười lăm độ: "Xin chào Tống lão."
Tống Chi Nhậm mỉm cười gật đầu, ngược lại nhìn Cận Chiêu Đông ngồi đối diện với ông: "Người cần phải đến cũng đến không sai biệt lắm, có chuyện gì Chiêu Đông anh cứ nói đi." Tống Chi Nhậm mới vừa nói xong, ngồi ở bên cạnh ông Tống Nhiễm Cầm đã cướp lời chen vào nói: "Hơn nửa đêm đã kêu gọi người khác, còn là tới cái chỗ bệnh viện này, không phải cố tình tìm xui xẻo sao?" "Mẹ!" Tô Hành Phong lên tiếng quát khẽ khắc chế, muốn ngăn cản mẹ mình để tránh khỏi nói ra lời khó nghe hơn. Tống Nhiễm Cầm chẳng những không ngừng ngược lại càng mất hứng mà la ầm lên: "Ta nói sai sao? Lúc này đã mấy giờ rồi, còn để cho người ta ngủ hay không, nhất là cha, một đống tuổi còn phải bị hành hạ như thế." Nói xong, vẫn không quên nghiêng mắt liếc nhìn Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết bày tỏ cơn giận của mình.
Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện Tống Nhiễm Cầm bên dưới chiếc áo khoác lông chồn đúng là một bộ váy ngủ dệt bằng vải bông, một cái đầu tóc quăn rối tung, khuôn mặt không bôi phấn trang điểm hằn lên dấu vết do năm tháng đã qua. Giống như là bị đào lên từ trên giường bởi một cuộc điện thoại. Chẳng qua đem phần bất mãn này mà biểu lộ ở trên mặt, duy nhất chỉ có một người là Tống Nhiễm Cầm! Cận Tử Kỳ tự nhiên cũng không xem nhẹ nhân vật số một gọi là Kiều Niệm Chiêu, từ khi cô vào đến giờ, đã nhìn thấy bóng dáng Kiều Niệm Chiêu không ngừng bận rộn. Chốc lát thì pha trà cho Tống Chi Nhậm, chốc lát lại đi điều chỉnh máy điều hòa nhiệt độ, thỉnh thoảng còn phải chú ý cái túi phát tiết cảm xúc của Tống Nhiễm Cầm, quả thực không phải người bình thường là có thể làm được. Kiều Niệm Chiêu đem một ly trà ngon mới vừa ngâm đặt nhẹ trước mặt Tống Nhiễm Cầm: "Mẹ, ngài cẩn thận một chút kẻo phỏng!" "Đây là trà gì vậy hả? Mười mấy đồng một cân, cô cũng dám ngâm cho chúng tôi uống?"
Cả phòng khách quý đều là tiếng gầm thét bất mãn của Tống Nhiễm Cầm, vì ghét bỏ mà một tay vung cái ly ra, nhưng không may bị nước sôi bắn tung toé vẩy lên mu bàn tay, lại kêu la trời ơi đất hỡi.
"Mẹ, mẹ có sao không, mau cầm giấy lau một chút!" Kiều Niệm Chiêu ân cần muốn giúp bà lau mu bàn tay đã ửng đỏ. Tống Nhiễm Cầm lại tức tối mà đẩy cô ra: "Cô hầu hạ mẹ chồng như vậy à? Hiện tại cũng muốn bỏng chết ta, vậy về sau gả vào thì sao đây?!" Kiều Niệm Chiêu cầm khăn giấy luống cuống đứng ở một bên, Tô Hành Phong kéo cô ra phía sau mình, cau mày đối với mẹ mình điêu ngoa khó hầu mà lên tiếng: "Mẹ người có thể bớt tranh cãi một chút hay không?" Tống Nhiễm Cầm thấy con trai mình nhu thuận khôn khéo thế nhưng đối với mình chống đối, khó có thể tin: "Ta ở trước mặt cha và thông gia dạy dỗ con dâu là sai sao? Anh bây giờ là đã mọc cánh cứng cáp, ghét bỏ kẻ làm mẹ ta đây rồi?"
Tô Hành Phong bởi vì Tống Nhiễm Cầm càn quấy mà không bình tĩnh, trong phút chốc đối diện ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ của Cận Tử Kỳ, thân hình ngẩn ra, nhưng rất nhanh lập tức dời đi tầm mắt.
"A Cầm, ông bà thông gia đều ngồi ở đây, có chuyện gì về nhà nói!" Tống Chi Nhậm hiển nhiên cũng không chịu nổi con gái mình ngang ngược.
Tống Nhiễm Cầm lại xem thường: "Cha, cũng chẳng có gì mà ngài lồng lên quá, ông bà thông gia nếu để ý đã sớm lên tiếng!" Cận Chiêu Đông khi thấy Kiều Niệm Chiêu bị chỉ vào mũi chửi rủa sắc mặt lập tức u ám, lúc đấy nghe Tống Nhiễm Cầm mà không nói được một lời, tức giận đến mức muốn phun ra máu. Ông vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Tô Ngưng Tuyết ở bên cạnh đè tay của ông lại, ánh mắt ngăn chặn ông lên tiếng, nhưng thật ra chính bà nhìn sang Tống Nhiễm Cầm cười nhạt mà nói: "Tự nhiên không ngại." Tống Nhiễm Cầm khẽ cười nhạo, đắc ý nhếch lên hàng lông mày cơ bản không tồn tại sau khi đã tẩy trang, đang muốn nói thêm vài câu, nhưng Tô Ngưng Tuyết so với bà nhanh hơn một bước: "Nghe phu nhân đây miệng phát âm tiếng phổ thông giọng địa phương, cũng không khó chịu lắm." Lời vừa nói ra, Tống Nhiễm Cầm cuối cùng cười không nổi, khuôn mặt lập tức đỏ lên, thẹn quá hoá giận mà nói một chữ "Bà" thì lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa. Sống cuộc sống sung túc Tống Nhiễm Cầm trở thành phu nhân giàu có, đời này kiêng kỵ nhất chính là việc bà mở miệng nói tiếng phổ thông, dù đã luyện thế nào cũng khó mà đổi giọng địa phương rất nặng của quê cha đất tổ.
Chỉ cần bà vừa mở miệng nói chuyện sẽ bại lộ nguyên hình, không che dấu được thực tế chuyện bà từng sinh sống mười mấy năm trong núi.
Đây cũng là nguyên nhân những danh viện phu nhân chân chính và bà không trở thành bạn bè thân thiết. Không có người quý tộc nào tố chất thượng thừa được tu dưỡng nguyện ý giao thiệp tiếp xúc với một nhà giàu mới nổi là người quê mùa.
Khoảnh khắc ấy bị Tô Ngưng Tuyết không mặn không lạt đạp đau ở chân, Tống Nhiễm Cầm gấp đến độ giậm chân.
Bà muốn xù lông lại phát hiện tiếng phổ thông giọng địa phương quê cha đất tổ rất nặng giống như một chậu nước lạnh tạt vào bộ lông của bà!
Tô Ngưng Tuyết lại hoàn toàn không ngờ lời của mình khiến cho mặt mũi Tống Nhiễm Cầm có bao nhiêu khó chịu, chuyển con ngươi mắt nhìn qua Tống Chi Nhậm trước tiên cung kính khiêm tốn mà gật đầu sau đó mới mở miệng: "Mặc dù biết trễ thế này mà mời Tống lão tới bệnh viện thật mất thể thống, nhưng tôi tự nhận là có một số việc có lẽ cần nói rõ ràng ngay tại chỗ này thì tốt hơn." Cận Tử Kỳ nghe thấy Tô Ngưng Tuyết nói ra những lời này với sắc mặt bình tĩnh, thì thần sắc căng thẳng: "Mẹ!" Nhưng Tô Ngưng Tuyết ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không, cũng không bận tâm Cận Chiêu Đông ở sau lưng trộm níu góc áo của mình, không e dè đi thẳng vào vấn đề: "Công tử của Tống lão ở trong bệnh viện này." Trong nháy mắt, cả phòng khách quý bị một loại không khí căng thẳng quỷ dị bao phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]