Editor: tamthuonglac
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trông không được tốt lắm, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, không tin mà cười khẽ: "Chị cho rằng nói như vậy tôi sẽ bị chị hù doạ sao?"
Cận Tử Kỳ từ chối cho ý kiến, Kiều Niệm Chiêu sáng quắc nhìn cô chằm chằm: "Ông ngoại lúc trước đã nói, chỉ cần A Phong kết hôn có thể trở về thừa kế..."
"Niệm Chiêu." Lần đầu tiên, từ trong miệng Cận Tử Kỳ nghe được tên của mình, Kiều Niệm Chiêu dừng lại.
Cận Tử Kỳ lần lượt nhấn mạnh nói rõ từng chữ một: "Lúc trước Tống lão nói, trừ phi cùng tôi kết hôn, nếu không, không cho phép trở về —" cố ý hơi ngưng lại, "Thừa kế Tống thị!"
Nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Niệm Chiêu làn da gần như nứt nẻ, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn mang nụ cười nhạt.
Không phải có sự kiềm chế kinh người sao? Mới như vậy cô đã chịu không được rồi? Hay là, lại giả bộ?!
Nghĩ tới đây, Cận Tử Kỳ thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế: "Sắc mặt của cô không tốt lắm, hay là ra ngoài nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Là vì công ty bách hóa HOSES đúng không?"
Bàn tay cầm bút của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt Kiều Niệm Chiêu: "Của hồi môn của cô cha muốn cho như thế nào tôi không xen vào, thứ khác không thuộc về cô tốt nhất không nên có lòng tham không đáy."
Lời nói cảnh cáo làm cho hai tay Kiều Niệm Chiêu gắt gao giữ chặt, oán hận nhiều năm tích lũy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251693/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.