Chương trước
Chương sau
Editor: tamthuonglac
Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn ánh mắt nóng lòng của Cận Tử Kỳ đang muốn xác minh sự thật, ánh sáng ở chỗ sâu trong đôi mắt thầm di chuyển.
Hắn không mở miệng trả lời cô, chẳng qua chỉ nhìn cô không chớp mắt, môi mỏng hơi mím chặt.
"Chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm sao?" Cận Tử Kỳ tự lẩm bẩm rồi nới lỏng vòng tay của Tống Kỳ Diễn ra.
Tay của cô rút về còn ở giữa không trung, lại bị Tống Kỳ Diễn nắm lấy, lòng bàn tay hắn thô ráp sưởi ấm bàn tay cô nhỏ bé lạnh buốt.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đượm nét u buồn như sắp rỉ mực của Tống Kỳ Diễn, hắn siết chặt bàn tay cô.
"Tôi hi vọng có một ngày em có thể tự mình nhớ lại, nhớ về mọi thứ giữa chúng ta."
Ngữ điệu của hắn nghiêm túc chứng minh suy đoán trong lòng cô: trước khi cô mất trí nhớ, họ thật sự biết nhau.
Một tay Tống Kỳ Diễn nắm cả eo cô, một tay thì thả tay cô ra, đem một luồng tóc rũ bên gò má cô vén ra sau tai, động tác vô cùng thân mật khắng khít, nhưng diễn ra với hắn cực kỳ tự nhiên.
Da thịt Cận Tử Kỳ mịn màng trắng nõn lướt qua lòng ngón tay hắn, hắn nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô như vì tinh tú nổi bật trong bóng đêm, sáng lung linh lấp lánh in vào trong mắt hắn, rốt cuộc không nỡ dời mắt đi.
Hắn giống như lọt vào bùa mê ma chú của cô, đôi mắt sâu lắng dần dần nhuộm lên vầng sáng cháy bỏng, tim dường như muốn nhảy ra ngoài cho mọi người xem.
Hai bên gò má Cận Tử Kỳ nóng lên, cô nhanh chóng tránh đi bàn tay của Tống Kỳ Diễn, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra:
"Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi!"
Cô không được tự nhiên nên quay mặt đi, cố ý không nhìn đến ánh mắt của Tống Kỳ Diễn.
Ở trong đó tình cảm quá mức phức tạp, mỗi lần nhìn vào, dường như đều muốn ép cô thở không nổi.
Nếu như bọn họ thật sự quen biết, lại sẽ là quan hệ như thế nào?
Là bạn bè bình thường đến gặp mặt sẽ nói xin chào thăm hỏi ân cần, hay là...
Cận Tử Kỳ không muốn nghĩ tiếp nữa, cô quyết định thuận theo tự nhiên, sau khi hít sâu một cái hướng đến Tống Kỳ Diễn khẽ cong khóe môi:
"Trở về đi thôi."
Nói xong, ôm lấy áo tây trang trên người tràn đầu mùi vị nam tính, nhấc chân đi trở về trước.
Tống Kỳ Diễn trước khi đuổi theo, đưa mắt nhìn vào màn hình LED ở phía xa xa, lông mày khẽ chau lại.
Trong màn hình to lớn, một bóng dáng anh tuấn thon dài màu trắng đứng vững vàng tại mảnh sân golf rộng lớn xanh biếc. Anh ta với phong thái ung dung ưu nhã chỉ làm ra một động tác vung gậy, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Màn ảnh dừng lại khoảnh khắc anh xoay người, anh mặc đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ ôm trọn vầng trán, tung bay không kềm chế, dưới hàng mi dài là một đôi con ngươi màu nâu sẫm, dưới sóng mũi thẳng tắp, đôi môi ửng đỏ khẽ nhếch lên.
Góc màn hình in tiêu đề thật to: Thanh niên toại nguyện, ý chí hăng hái—Tần Viễn
----------------------------------------------
Trên đường trở về khách sạn, khi Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống có thể thấy trên mặt đất hai cái bóng thật dài giao nhau.
Tống Kỳ Diễn đi ở phía sau lưng cô cách khoảng nửa thước, trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi, rất ấm áp.
Khi tốc độ bước chân cô chậm lại, khoảng cách giữa họ được rút ngắn, cô có thể cảm nhận rõ được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể hắn.
Ban đêm ở nơi này náo động nhưng trong trẻo lành lạnh, Cận Tử Kỳ cũng không cảm thấy cái gọi là cô đơn và vắng vẻ trống trải.
Có rất ít người nào sẽ cho cô cảm giác thân thuộc như vậy, bất kể là nam hay là nữ.
"Tử Kỳ." Khi Cận Tử Kỳ nghe thấy giọng nói được cho là quen thuộc rồi lại xa lạ, bước chân không khỏi chậm lại.
Cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Hành Phong đang đứng bên cạnh một chiếc Audi màu xám bạc ở ven đường, tay phải của anh còn đặt trên cửa xe, hẳn là đến khi thấy cô mới dừng xe lại.
Tô Hành Phong đóng cửa xe rồi đi đến gần, đôi mắt bình tĩnh nhìn Tống Kỳ Diễn đi chung với Cận Tử Kỳ, môi kéo căng không nói một lời, dường như sẽ phải cùng họ giằng co như thế.
Hai tay Tống Kỳ Diễn nhét vào trong túi quần, thân hình cao một mét tám mươi lăm làm cho hắn nhìn đến ai cũng không cần ngẩng mặt, ánh mắt cũng lộ ra thái độ thù địch đối với Tô Hành Phong, ngầm ý xem thường nên hơi cong cong khoé môi.
Khi Tô Hành Phong nhìn đến vẻ mặt kiêu ngạo của Tống Kỳ Diễn sắc mặt càng thêm âm trầm, hai tay bên hông nắm thành quyền.
Cận Tử Kỳ thấy Tô Hành Phong giằng co không đi, Tống Kỳ Diễn cũng không có ý nghi ngờ, liền đi lên trước đối diện với Tô Hành Phong nói:
"Có chuyện gì qua bên kia nói đi."
......................
"Nếu như anh nhớ không lầm, dạ tiệc hẳn là còn chưa kết thúc."
Tô Hành Phong nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm thật lâu, mới sâu kín mở lời nói chuyện.
Cận Tử Kỳ gật gật đầu: "Anh cũng giống với tôi đều nắm được thời gian yến hội kết thúc, vậy cần gì đã biết rõ còn cố hỏi."
Thái độ lạnh lùng của cô khiến cho Tô Hành Phong ngẩn ra, lập tức trên mặt anh ta đã tràn đầy bất mãn, giọng nói khó chịu:
"Tùy tiện cùng một người đàn ông xa lạ đi ra ngoài, Tử Kỳ, từ khi nào thì em trở nên to gan như vậy rồi?"
"Tô tổng không phải là đã quản lý quá rộng chứ?" Cận Tử Kỳ nghe được ý tứ trong lời nói của Tô Hành Phong, hàng lông mày đen nhếch lên, mắt nhìn Tô Hành Phong: "Tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi, có khả năng phán đoán của riêng mình và năng lực kết giao bạn bè."
Cận Tử Kỳ tạm dừng lại, suy nghĩ trước khi đón nhận gương mặt tối sầm của Tô Hành Phong, bình tĩnh nhìn anh tiếp tục nói:
"Tô tổng hiện tại là đứng ở lập trường gì lại đến đây dạy bảo tôi? Vị hôn phu thì không phải, bạn bè cũng xem như không được rồi."
Trong khi Tô Hành Phong cứng họng, Cận Tử Kỳ đã xoay người đi đến chỗ Tống Kỳ Diễn đang chờ đợi mình.
"Mặc kệ em có nghe hay không, anh chỉ muốn nhắc nhở em một câu, trên đời không có việc gì mà đàn ông lại tự nhiên ân cần, trên một số chuyện, cuối cùng phụ nữ so với đàn ông đều thua thiệt..."
Lời nói của Tô Hành Phong bị cô ném sau lưng, cô tiếp tục đi về phía trước, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại nhìn anh ta một lần.
Người đàn ông này, nếu đã lựa chọn cùng "Em gái" cô ở chung một chỗ, hiện tại, lại có tư cách gì mà khoa tay múa chân đối với cuộc sống riêng tư của cô.
Nói vì muốn tốt cho cô sao?
Cận Tử Kỳ tự giễu cong cong khóe môi.
Như vậy "Vì tốt cho cô" cô nhận không nổi, bởi vì quá mức châm chọc.
Cận Tử Kỳ bước đi thong thả trở lại địa điểm ban đầu, tìm kiếm bóng dáng của Tống Kỳ Diễn.
Cô ở tại chỗ từ từ xoay một vòng, khi chuyển tới hai trăm bảy mươi độ, đúng lúc nhìn thấy hắn.
Gió đêm lướt nhẹ qua làm rối loạn mái tóc đen dài ngang eo của cô, tà váy trắng bay bay trong không khí làm đường cong như ẩn như hiện.
Sau đó sắc mặt Cận Tử Kỳ trong lúc giật mình thật khó coi, không cách nào biết trước tâm tình của mình sẽ đột ngột thay đổi.
Tống Kỳ Diễn đang đứng bên cạnh suối phun, nhẹ nhàng cười, má lúm đồng tiền trên mặt mơ hồ hiện ra, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lạnh thấu xương, làm mê hoặc thần trí con người ta.
Cô chưa bao giờ thấy qua Tống Kỳ Diễn với bộ dáng tươi cười như vậy, cô men theo ánh mắt Tống Kỳ Diễn, lại thấy bên cạnh hắn là một cô gái tóc ngắn cao gầy khoảng hai mươi tuổi.
Cận Tử Kỳ và suối phun khoảng cách không lớn, đặc biệt thuận tiện cho cô tận mắt nhìn thấy biểu tình trên mặt của hai người kia.
Không biết nói gì đó, bọn họ cười cũng dần dần trở nên mập mờ.
Cô nhìn thấy cô bé kia đột nhiên nhón chân lên, hai tay khoác lên đầu vai Tống Kỳ Diễn, quay đầu đi hôn lên mặt hắn.
Cận Tử Kỳ nhanh chóng xoay người lại, bỗng nhiên ở nơi này, giữa người đến người đi, đầu óc tư duy của mình mờ mịt.
Tay của cô nắm túi xách thật chặt, cô nhớ tới lời nhắc nhở của Tô Hành Phong, cũng nhớ tới tình huống Tống Kỳ Diễn ở bên đường ôm mình, đột nhiên cảm giác khó chịu trổi dậy, hơn nữa trong lòng luống cuống buồn bực.
Ở trên thương trường Cận Tử Kỳ có thể chém bụi gai phá sóng lớn, trong khoảnh khắc này, vậy mà muốn trốn tránh.
Lý trí Cận Tử Kỳ nói cho cô biết, cô không nên biểu hiện ra ngôn hành cử chỉ như vậy làm người ta hiểu lầm, cô nên tự nhiên khéo léo đi qua đó, cùng vị tiểu thư kia cười nói chào hỏi.
Trên thực tế, cô đi qua thật, nhưng cô không phải đi đến chào hỏi, mà là đem tây trang trên người cởi xuống, đưa trả lại cho Tống Kỳ Diễn bởi vì thấy cô mà mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó xoay người rời đi.
Trên mặt của cô gần như trống rỗng, không tìm thấy được bất kỳ thần thái gì.
Cánh tay của cô bị bắt lại, Tống Kỳ Diễn đã quăng vị mỹ nữ kia mà đuổi theo, nắm cánh tay của cô giọng nói có chút sốt ruột:
"Tôi đưa em trở về."
"Không cần." Thái độ của cô kiên quyết hất tay của hắn ra, tay cầm lấy túi xách không chút do dự cất bước đi.
Tống Kỳ Diễn phát hiện Cận Tử Kỳ tâm tình không ổn định, mắt thấy cô thật sự nói đi là đi, mày rậm nhíu lại, mới vừa nhấc chân đột nhiên bị một cánh tay cường tráng chen vào ngăn trở lối đi.
Doãn Lịch từ trên trời giáng xuống chậm rãi đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn:
"Cảm ơn Tống tiên sinh vừa rồi đối với Tiểu Kỳ chiếu cố, kế tiếp cũng không cần làm phiền Tống tiên sinh ."
Hai người ai cũng không nhúc nhích, không ngừng trừng mắt đối phương, vô hình trung đọ sức nhau.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Doãn Lịch như cười như không, Tống Kỳ Diễn thì mặt ngấm ngầm, căn bản không biết rõ ngụy trang cái gì.
Chỉ chốc lát sau, Tống Kỳ Diễn không trả lời, xoay người đi đến phía bên kia, không hề đuổi theo Cận Tử Kỳ.
Doãn Lịch cười cười, đi tới hướng chỗ Cận Tử Kỳ rời đi, công chúa có lẽ cần một vị kỵ sĩ.
........
"Em đang ở đây không vui sao?"
Khi Doãn Lịch đem áo khoác của mình choàng lên vai Cận Tử Kỳ, ngoài ra còn mang theo một câu quan tâm hài hước.
"Tại sao em phải mất hứng, đừng hòng phỏng đoán tâm tình của em!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Cận Tử Kỳ mới phát hiện giọng điệu của mình có nhiều xung đột, lại còn là đối với A Lịch.
Doãn Lịch đem đáy mắt hoảng loạn của Cận Tử Kỳ thu hết vào trong mắt, cười mà không nói đứng ở bên cạnh cô, nhìn về phía trước.
Nhân viên bãi đậu xe của khách sạn rất nhanh đã lái chiếc xe thể thao Ferrari màu trắng tới cửa.
"Cận tiểu thư, lên xe đi!"
Doãn Lịch ga lăng lịch lãm ra mở cửa xe, đối diện sắc mặt nghiền ngẫm không tốt của Cận Tử Kỳ mà nháy mắt một cái.
Cận Tử Kỳ tâm tình khó có được lay động trừng mắt liếc anh, bên miệng mang theo một chút buồn cười.
Cô đi đến bên cạnh chiếc xe thể thao, vẫn chưa ngồi vào, bất thình lình, phía sau xe thể thao truyền đến một trận âm thanh nhấn ga gầm thét.
Trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một chùm ánh sáng của đèn xe chói mắt chớp chớp chiếu sang đây, sau đó, âm thanh va chạm phát ra dữ dội ở cửa khách sạn.
Nhịp tim Cận Tử Kỳ đột nhiên dừng lại, bởi vì cô chứng kiến chiếc xe thể thao của Doãn Lịch đột nhiên văng lên phía trước, đuôi xe bị một chiếc Rolls-Royce màu đen hung hăng "Hôn" lên.
Trước cửa khách sạn nhất thời xuất hiện hỗn loạn, Cận Tử Kỳ ôm lấy tim đang đập nhanh dồn dập, hướng về phía chiếc Rolls-Royce đột nhiên xông vào, sau đó nhìn thấy cửa xe bên ghế lái được mở ra.
Hình dáng Tống Kỳ Diễn cao to anh tuấn đập vào tầm mắt của mọi người, hắn thờ ơ chỉ đảo nhanh qua vị trí hai xe va chạm vào nhau, sau đó dời tầm mắt chuyển lên trên người Doãn Lịch và Cận Tử Kỳ.
Hai hàng lông mày của Doãn Lịch vì xe Tống Kỳ Diễn đụng vào chiếc Ferrari kiểu dáng mới nhất năm nay của anh mà nhíu chặt gắt gao.
Đặc biệt là khi nhìn đến vẻ mặt tràn đầy vô hại của Tống Kỳ Diễn, mặt của anh lập tức đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
"Anh cố ý sao?"
Khoé mắt Tống Kỳ Diễn sau khi liên tục nhìn Cận Tử Kỳ đang nghiêng người nhìn đến hắn, đối mặt với Doãn Lịch đang tức giận đặt câu hỏi, đãng trí nên thuận miệng đáp một câu: "Oh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.