Editor: tamthuonglac
Tống Kỳ Diễn nghe thấy Cận Tử ở trong ngực kêu lên hết sức tín nhiệm, màu sắc con ngươi càng thêm dày đặc, vẻ mặt khó dò.
Bàn tay to của hắn khoát lên đầu vai Cận Tử Kỳ không khống chế nổi run rẩy, bị nện trúng xương tay dẫn đến đau đớn như kim châm muối xát, nhưng hắn cũng không tình nguyện cứ như vậy mà dễ dàng buông tay, để cô rời khỏi bên người hắn.
Mặc dù trong lòng Cận Tử Kỳ, cùng so sánh với người đàn ông mới vừa xông vào này, Tống Kỳ Diễn hắn, cái gì cũng không phải.
Hắn không thể nào tự lừa gạt mình.
Bởi vì hắn đã nhận ra người đàn ông này.
Mặc dù giữa họ chỉ có duyên gặp một lần, nhưng hắn có thể tin chắc, hắn sẽ không quên người đàn ông này vào ngày mưa ba năm trước đây là người đàn ông đã che dù cho Cận Tử Kỳ.
"Là Doãn Tam thiếu..." có người trong đám khách xì xào bàn tán.
Doãn Lịch mặc một bộ đồ thể thao đơn giản màu trắng, anh quét mắt phía Cao Triều đang ngã trên mặt đất đau nhức thở dài, nhíu mày, trên mặt cũng theo đó thoáng hiện lên chán ghét khinh thường, trực tiếp đi vượt qua người Cao Triều đi về hướng Cận Tử Kỳ.
"Tiểu Doãn tử người tới rồi! Nhanh đi bảo vệ Kỳ Kỳ, vừa rồi có quả trứng thối muốn ăn hiếp Kỳ Kỳ!"
Cận Mỗ Mỗ vừa thấy cứu tinh đến, lập tức ôm lấy con gà con màu vàng mới vừa bị Cao Triều đá thở thoi thóp, hai cái chân ngắn bước đi, chạy tới vui sướng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251644/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.