Sáng hôm sau, dù Mỹ Linh không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận rời khỏi nhà Quốc Thịnh.
Thanh Đan cố gắng gạt bỏ mọi việc hôm qua, cô chuẩn bị một bát cháo sườn nóng hổi cho Quốc Thịnh.
Đứng trước phòng, Thanh Đan cố gắng hít thở lấy bình tĩnh, có thể anh ấy vẫn đang ngủ, cô nhẹ nhàng đưa tay mở chốt.
Cửa không khóa!
Thanh Đan nhìn vào bên trong, ánh sáng vẫn bị che bởi rèm cửa sổ, Thanh Đan nhẹ nhàng đi đến kéo tấm rèm sang một bên. Ánh sáng bên ngoài hắt vào, chiếu sáng mọi vật bên trong căn phòng. Thanh Đan quay người lại, cô sửng sốt nhìn ra cảnh sắc trên giường.
Quốc Thịnh cùng Mỹ Linh tay trong tay, quấn lấy nhau dưới chiếc chăn, hai tay Thanh Đan run rẩy đánh rơi bát cháo. Cháo nóng văng lên chân cô nóng rát, môi Thanh Đan mấp máy không nên lời.
"Hai người...hai người đang..."
Quốc Thịnh bị tiếng động làm tỉnh giấc, anh nhìn lại thì thấy Mỹ Linh cũng vừa mở mắt nhìn anh. Cả hai bị Thanh Đan nhìn thấy, Mỹ Linh xấu hổ cúi đầu không dám nhìn.
Thanh Đan lao đến, cô lay mạnh vai Quốc Thịnh, nước mắt chua xót không ngừng rơi.
"Anh đang làm gì vậy? Các người biết xấu hổ không hả?"
Quốc Thịnh đẩy mạnh Thanh Đan, cô té ngã xuống bên cạnh, bụng cô đập vào chiếc ghế của bàn trang điểm. Cơn đau bụng quặn thắt kéo đến. Thanh Đan nhăn nhó, cô nhìn xuống bụng mình, miệng rên rỉ gọi Quốc Thịnh cứu con mình. Nhưng Quốc Thịnh vẫn trơ ra nhìn Thanh Đan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gan-no/3048818/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.