Sáng, Quốc Thịnh tỉnh giấc bởi hương thơm ngọt ngào từ bếp thoảng lên. Anh ngồi dậy đã không thấy Thanh Đan bên cạnh, Quốc Thịnh đi ra hành lang nhìn xuống, anh nở nụ cười nhìn vợ mình.
Quốc Thịnh đi xuống, anh đến bên cạnh Thanh Đan ôm lấy cô, tiện tay lấy một cái bánh bỏ vào miệng.
Thanh Đan phì cười nhìn người sau lưng.
"Anh ăn vụng sao?"
"Không, anh ăn trước mặt em kia mà."
Nói rồi Quốc Thịnh mới nhớ đến cái bánh mình vừa ăn, hình dáng nhỏ nhắn, hương cà phê thơm thơm, hơi đắng, độ ngọt vừa phải, lại có vị béo của bơ và sữa. Quốc Thịnh ăn thêm một cái rồi nói với Thanh Đan.
"Bánh ngon, hay do người nào đó làm mà anh thấy ngon thế này!"
"Vậy mùi vị bánh này không ngon?"
Quốc Thịnh nhận ra Thanh Đan vừa chất vấn mình, anh chỉ định nịnh ngọt vợ nhưng lại bị cô hỏi ngược lại, cảm giác chẳng khác gì ăn phải cái bánh vừa cháy vừa ngọt. Quốc Thịnh liền chống chế.
"Không, rất ngon, nhưng ý anh là vì em làm nên anh thấy ngon hơn rất nhiều!"
Nói xong cả hai cùng cười vui vẻ, Thanh Đan vừa học làm bánh, cô định hôm nay sẽ đến thăm công ty Trần Kì, tiện đem chút đồ ngọt cho mọi người. Sẵn đó đem một ít đến cho nhân viên của công ty Thịnh Vượng. Quốc Thịnh thấy Thanh Đan chia nhỏ từng phần bánh, anh ngơ ngác hỏi phần của mình đâu. Thanh Đan không nhìn anh, cô nói phần của anh thì anh vừa ăn xong rồi.
"Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gan-no/2806593/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.