Có lẽ đây là lần đầu tiên sau một quãng thời gian rất rất lâu rồi Diệp Liên Tuyết mới quay trở lại căn hộ này, căn penthouse của Quách Thừa Tuyên vẫn cực kì lạnh lẽo và neo người. Dường như hắn chỉ về đây vào buổi tối muộn, rời đi vào sáng sớm, còn lại cả không gian mênh mông chẳng bao giờ được tận dụng đến.
“Phòng của cô vẫn y nguyên như cũ. Yên tâm đi vì vẫn thường xuyên được dọn dẹp.”
Diệp Liên Tuyết nhướng mày, tên này đang tỏ ra chu đáo sao?
“Anh chắc chắn là tôi sẽ về đây à? Tại sao lại dọn dẹp căn phòng đó?” - Cô hỏi đầy tuỳ hứng.
“Ừ!” - Hắn đáp lại, chăm chăm nhìn mảnh giấy cô vừa đưa rồi lại lên tiếng: “Về sau đừng dùng giấy cũng không cần nhắn tin nữa đâu, như Phó Duật nói, sẽ không tốt cho môi trường. Tôi học được ngôn ngữ của cô rồi, cứ nói chuyện với tôi bằng cách đó đi.”
Bỗng dưng Diệp Liên Tuyết đứng hình. Hắn thực sự vì để giao tiếp với cô mà học ngôn ngữ kí hiệu sao?
Sau đấy cô thử giao tiếp với hắn bằng mấy động tác đơn giản, không ngờ rằng hắn vẫn hiểu được và trả lời lại. Không hiểu sao trong lòng Diệp Liên Tuyết bất ngờ dâng lên chút cảm kích nho nhỏ.
Bỗng dưng cô đổi sắc mặt, khẽ chau mày khi đang khua tay múa chân. Quách Thừa Tuyên cũng nhanh chóng phát giác ra được, vội vàng hỏi.
“Chuyện gì thế?”
Diệp Liên Tuyết cũng hơi ngờ nghệch, chỉ cảm thấy một bên vai đau nhói. Cô đưa tay ra nắn chỗ đau, không ngờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455650/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.