Ngày đại thọ của Quách lão gia tử đang dần đến gần, Quách Thừa Tuyên lại bận đến nỗi không thấy mặt mũi đâu.
Dạo gần đây Diệp Liên Tuyết cũng nghe lời hắn, sau khi bận rộn xử lý xong việc rắc rối kia thì cũng chưa từng quay trở về Quách gia thêm lần nào. Nghe nói người cô của hắn đã về đấy từ lâu, thời gian này vẫn luôn ở Quách gia, nếu cô quay về đấy, có khi lại chuốc thêm không ít phiền phức.
Thế nhưng thân là cháu dâu, để không phải bị mang tiếng là không hiếu thảo, Diệp Liên Tuyết vẫn có liên lạc với Quách lão gia tử. Cô nói rằng thời gian này bận rộn chuyện luận văn thế nên mới không thể quay về thường xuyên, Quách lão gia tử vẫn không nỡ trách.
Ông hài lòng đứa cháu dâu này hơn ai hết, đối với Diệp Liên Tuyết chẳng có nửa lời trách mắng, ngược lại còn cực kì yêu thương. Nhiều khi Quách Thừa Tuyên cũng phải đỡ trán, không biết địa vị của hắn trong nhà có vượt qua được Diệp Liên Tuyết hay không nữa đây.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, hắn cảm thấy ông nội nhất định không bao giờ nhìn nhầm. Ông sống nhiều hơn hắn cả nửa đời người, nhìn nhận cũng hẳn là chuẩn xác hơn hắn, hơn nữa càng dần về sau, hắn cũng cảm thấy điều này quả thực đúng đắn.
“Này! Dạo đây con có gặp A Tuyết hay không? Nó bảo ông là bận làm luận văn, thời gian này cũng không về được. Haiz!” - Ông nội than thở một câu khi một lần Quách Thừa Tuyên hiếm hoi quay về Quách gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455636/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.