Cả phòng họp chợt lặng ngắt như tờ, tựa hồ như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi. Vị giáo sư đang ngồi đấy cũng bị Nhậm Quyên doạ cho nhất thời sững sờ trong giây lát.
Mà Nhậm Quyên sau khi dùng hết can đảm của mình để nói ra những lời đấy thì giống như bị trút cạn sinh khí, cả người xụi lơ trên ghế, sắc mặt trắng bệch, thậm chí Diệp Liên Tuyết còn có thể nghe được tiếng nhịp tim cô ta trong lồng ngực đang đập dữ dội, adrenaline của cô ta đang bộc phát cực kì mãnh liệt và tiếng nuốt nước bọt cực kì khô khốc trong cổ họng cô ta.
Nhậm Quyên vớ lấy cốc nước trên bàn, một hơi uống sạch. Sinh khí như dần được lấy lại, nhưng vẫn không che giấu được sự hoảng loạn trong tinh thần cũng như sự bối rối trong hành động.
Giống như một con thú nhỏ nằm ở đáy của chuỗi thức ăn, khi bị dồn vào bước đường cùng sẽ dùng hết sức bình sinh của mình để phản kháng lại một cách mạnh mẽ nhất cho dù có là lần cuối chiến đấu đi chăng nữa. Đó là lúc adrenaline bộc phát dữ dội nhất, kéo theo toàn bộ cơ thể cũng đều sẽ trở nên phấn khích theo.
Và Diệp Liên Tuyết đã nhếch mép cười khi nhìn thấy cánh tay của Nhậm Quyên đang run lên bần bật, đôi môi khô khóc vì nén sự run rẩy mà quặp vào nhau trông đáng thương vô cùng.
Nhậm Quyên đang nói dối. Và sự quật cường trong nội tâm của cô ta đang đấu tranh với nhau để khiến cho cô ta không cảm thấy tội lỗi. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/455615/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.