Diệp Liên Tuyết nhíu chặt đôi chân mày xinh đẹp, bấm vào tấm ảnh Quách Thừa Tuyên vừa gửi qua. Tấm ảnh chất lượng không được tốt lắm, thiếu sáng lại còn cực kì mờ, giống như là chụp vội, lại càng là kiểu chụp đứng từ xa zoom vào một cách vật lý. Trong bức ảnh, Diệp Liên Tuyết đang ngồi vào xe, vì chất lượng hình ảnh nên không nhìn được người trong xe, nhưng nhân vật chính là cô thì hẳn là không sai đi đâu được.
Vừa chân trước chân sau bước ra khỏi cửa ký túc xá đã có người lén lén lút lút tố giác chuyện này cho Quách Thừa Tuyên, hẳn cũng là một trong số nhiều người ngoài cuộc không chấp nhận cuộc hôn nhân này đi.
Diệp Liên Tuyết không bày ra bất kỳ biểu tình gì, giống như đối với những chuyện ném đá giấu tay này sớm đã thành quen. Chỉ trách một điều rằng không biết hà cớ gì mà rắc rối cứ lũ lượt đổ lên đầu cô một cách dồn dập như thế.
“Chuyện gì?” - Cô nhắn lại một tin nhắn cho Quách Thừa Tuyên.
Chỉ độ chừng vài giây sau đấy, tin nhắn trả lời của hắn ngay lập tức được gửi lại, giống như hắn đang trực chờ điện thoại để sẵn sàng đốp chát lại cô vậy: “Tối hôm nay cô ra ngoài cùng ai? Diệp Liên Tuyết, cô không thể ngồi yên một chỗ hay sao? Hay cô hận chưa đem mặt mũi của Quách Thừa Tuyên tôi vứt xuống dưới chân, tuỳ ý mà giẫm đạp.”
Lại cái giọng điệu này! Diệp Liên Tuyết ghét cay ghét đắng nó. Cũng giống như cách cô đang dần cảm thấy ác cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ep-buoc-co-vo-than-y-cua-dai-tong-tai/271428/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.