Tiêu Nhã nhìn vào tủ đồ, bây giờ cô mới để ý, cái tủ đồ này thật sự......
"Đệt, thế quái nào toàn đồ ren gợi cảm thế này??? Thế này chẳng khác gì đắp miếng vải rách lên thân à???"
Tiêu Nhã cầm mấy bộ đồ lên. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng thì bộ nào cũng giống nhau, toàn là mớ vải rách!!!
Sau một hồi lục tung cái tủ cuối cùng cô cũng tìm được bộ đồ "ít hở" nhất có thể rồi....Trời ạ...
Rốt cuộc đống đồ bình thường của cô bị vứt ở xó nào rồi chứ???
Tiêu Nhã mặc xong liền lên giường nằm, cô lục quyển sổ ra, xem lại ghi chép. Có vẻ trong khoảng thời gian này Tư Dật đang tiến hành xây dựng kho chứa hàng gần bến cảng. Vừa giảm bớt thuế cũng như chi phí vận chuyển, đúng là kế hoạch lâu dài có lợi.
Nhưng....theo như cô nhớ, kế hoạch này đã thất bại, thậm chí còn tốn nhiều chi phí, chỉ là.....lúc trước bị nhốt trong nhà chỉ có thể nghe ngóng được thông tin ít ỏi từ người hầu.
Nếu như theo phán đoán, rất có thể là bị người khác xen vào.
Nhưng mà thế lực của Cố gia lớn thế này....thì người đó cũng có thế lực không thua kém gì. Cũng có thể người này liên quan đến việc cô bị bỏ thuốc và bắt cóc.
Tiêu Nhã chau mày suy nghĩ. Rõ ràng cái hình xăm con bướm đó cô đã thấy ở đâu rồi....
"Hm....Rốt cuộc là thấy ở đâu chứ????"
*Cốc cốc cốc
"GÕ CÁI GÌ?!?!"
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lúc giận dữ mà cô quát lớn lên làm người hầu đứng bên ngoài khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-duc-vong-co-phu-nhan-muon-chay/910957/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.