Tạ Đô nhân lệnh rồi rời đi, Tư Dật mệt mỏi ngã người tựa vào ghế. Hai tay xoa xoa thái dương, giãn cơ mặt rồi nhấp một ngụm trà.
Hắn đặt tách trà xuống rồi đứng dậy ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ sát đất.
"Thật yên tĩnh"
Tư Dật đang ngắm cảnh bỗng hắn nhìn thấy một người nào đó, đôi mắt chợt nheo lại.
Tại sao cô lại ở kia?
Không phải.....cô đang ở trong phòng sao?
Tiêu Nhã lòng thấp tha thấp thỏm lén chui qua cái lỗ chó ở hoa viên. Nếu đi bằng cổng chính e rằng dễ bị chú ý.
"Ối!"
Đệt, sao vòng ba không qua được vậy???
Rõ ràng cô nhớ dạo này cô ăn uống phù hợp kia mà, không thể nào tăng cân được!!!
Tiêu Nhã lấy tay bám chặt mặt đất, dùng cả sức chân để đẩy người lên phía trước. Chỉ còn một chút thôi, một chút nữa thôi!!!
"Phù"
Cô thở phào mấy cái, vừa hay lọt qua cái lỗ. Hai tay cô chống xuống đất định đứng dậy đột nhiên nhìn thấy cái giày quen quen.
Không phải chứ.....
"Ha....ha.....He....hello?"
Tiêu Nhã ngước mặt nhìn người trước mặt rồi gượng cười.
"Còn hello? Cố phu nhân có vẻ thích lỗ chó này nhỉ?"
Tư Dật nhìn chằm chằm vào cô. Thật là đen đủi, tránh lỗ chó lại gặp chó bự!
Tiêu Nhã đứng dậy, cô phủi đất còn dính trên đồ mình, chỉnh đốn lại vẻ tao nhã của mình.
"A, chồng yêu đây sao, anh đến hoa viên ngắm hoa hả? Chắc là vậy rồi, nhiều khi làm việc mệt mỏi thì cũng phải xả 'xì trét' mà"
Tư Dật gà gật vài cái rồi giơ tay lên.
Tiêu Nhã sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-duc-vong-co-phu-nhan-muon-chay/910955/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.