Tiêu Nhã rời khỏi phòng, cô liếc nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng của Tư Dật. Có lẽ hắn đã đi đâu rồi.
Cô bước xuống nhà, tự gọi taxi.
"Bác tài, tới phố X số 33 đường Y ạ"
Dưới ánh nắng mặt trời sáng rực, trên con đường với những bóng cây xanh, chiếc taxi phóng vụt trong tích tắc, mang theo một làn gió hòa lẫn với bụi.
Chỉ vài phút đã đến nơi. Tiêu Nhã trả tiền, thanh thản bước từng chân xuống xe. Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh rời đi, cô nhìn ngôi nhà hai tầng ở trước mặt mình, dường như đã khá lâu mới có lại cảm giác khó chịu như vậy, nơi đây chẳng khác gì địa ngục của cô.
"Cuối cùng cũng đến, Tiêu gia!"
*Két
Cô mở cửa bước vào. Ngôi nhà vẫn như thế, trang trọng và sạch sẽ, có vẻ như bọn họ sống rất tốt.
"Ôi trời, đại tiểu thư cô về rồi à"
Phải rồi, bây giờ cô là Cố phu nhân, là khách quý nên bọn họ mới mặt mày hớn hở tiếp đón thế này. Đôi lại là trước kia, đến một chén cơm ngon cũng không được ăn, chăn ấm thì không được đắp, chi phí nuôi nâng cô cũng chỉ bằng vỏn vẹn vài đồng. Một lũ người đáng ghét và giả tạo!
Tiêu Nhã chỉ cười lịch sự rồi đáp lời.
"Vâng, phiền dì thông báo rằng tôi đã về. Tôi sẽ ngồi ở phòng khách chờ"
"Dạ, tôi đi liền"
Coi bộ có được thân phận này cũng tốt đấy chứ. Cô bước vào trong, ánh mắt chợt liếc sang cửa sổ trên tầng rồi cười nhạt.
Có vẻ như người nào đó lại không biết thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-duc-vong-co-phu-nhan-muon-chay/244747/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.