Chương trước
Chương sau
“Lý Thế Nhiên, khi cảm xúc của anh không tốt thì em không phải là bạn gái của anh nữa, có phải không.” Hứa Như tối sầm mặt, rất tức giận nói.
“Tôi không phải là có ý này.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhưng ngược lại không biết giải thích như nào.
Hứa Như nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Bất luận anh có tâm trạng như nào, bất luận xảy ra chuyện gì, Lý Thế Nhiên, anh nhớ lấy, em đều sẽ ở bên cạnh anh, không xa không rời.”
“Như, cùng câu đó, cũng là lời tôi muốn nói với em.”
Một giây tiếp theo, Lý Thế Nhiên nhẹ nhàng tránh vết thương của cô, ấn cô lên sô pha, hôn sâu.
Hứa Như sững người, lại không ngờ Lý Thế Nhiên sẽ có một chiêu như này.
Tóm lại đem cô hôn tới mức không kịp trở tay.
Lát sau, khi tay của ai đó di chuyển xuống, Hứa Như kịp thời cản anh lại.
Cô không phải là tới tìm anh để làm loại chuyện không đúng đắn này.
“Lý Thế Nhiên, anh có đói không?” Hứa Như rất nghiêm túc hỏi.
Cô là biết Lý Thế Nhiên một khi bận rộn, hoặc là khi tâm trạng không tốt, bình thường đều sẽ không ăn gì.
“Đói.” Lý Thế Nhiên ngược lại thành thật.
Anh căn bản không nghĩ tới ăn uống, cả ngày nay chạy trở về, lại ở trong biệt thự thu dọn đồ đạc, anh không có rảnh.
“Em gọi đồ ăn ngoài.” Hứa Như cầm điện thoại lên.
Mới nghĩ tới điện thoại của mình đen màn hình rồi.
Lý Thế Nhiên cầm lấy chiếc điện thoại của cô: “Sao vậy, tôi mua cho em cái mới.”
“Không cần đâu, em đi sửa lại.” Hứa Như giật lại.
Chiếc điện thoại này tuy dùng mấy năm rồi, nhưng cô một chút cũng không chê bai nó.
“Sao vào đây được.” Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Nghĩ tới an ninh của nơi này rất là nghiêm ngặt, Hứa Như không phải là người sống ở đây, không thể đi vào.
Trừ phi là có người dẫn cô vào.
“Em gặp được Chu Thâm...” Giọng nói của Hứa Như càng lúc càng bé.
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên vốn dĩ có chút ôn hòa bỗng chốc lại trở nên âm trầm.
“Em lên xe của anh ta?” Ánh mắt của Lý Thế Nhiên đã có thể dùng đáng sợ tới mức hình dung ra được rồi.
Hứa Như khẽ gật đầu.
Lý Thế Nhiên day day mi tâm, lát sau nghe thấy giọng nói lí nhí của Hứa Như: “Còn không phải là anh không nghe điện thoại của em sao, Chu Thâm chủ động đưa em vào, em lo lắng cho anh nên mới không nghĩ quá nhiều.”
Tuy bây giờ nghĩ tới thái độ không thấu được của Chu Thâm, vẫn là hơi sợ.
“Ừm, là lỗi của tôi.” Lý Thế Nhiên ôm Hứa Như, giọng điệu dịu đi vài phần.
Điện thoại của Hứa Như hỏng rồi, Lý Thế Nhiên dặn dò Cao Bân gọi đồ ăn cho bọn họ, sau đó thuận tiện mua chiếc điện thoại mới đưa tới.
Hứa Như ngay cả quyền từ chối cũng không có.
“Em đã nói không cần...”
“Tôi sửa xong cho em thì em đổi lại sau.” Lý Thế Nhiên bá đạo cầm điện thoại của cô đi.
“Anh nói đó nha.”
“Còn không tin tôi sao?” Lý Thế Nhiên nguy hiểm nhướn mày.
“Không dám...”
Hiệu suất của Cao Bân rất nhanh, không tới nửa tiếng thì đã đích thân mang đồ ăn tối và điện thoại mới tới rồi.
Nhìn thấy ông chủ bình yên, ngược lại yên tâm rồi.
“Lý tổng, bên nghĩa trang đã sửa phần mộ xong rồi.” Cao Bân báo cáo.
“Ừm, điều tra như thế nào rồi?”
“Camera giám sát đã bị phá hỏng rồi, căn cứ theo camera hành trình ghi lại ở đoạn đường gần đó thì xuất hiện ba chiếc xe, một chiếc xe khả nghi trong đó đã tra được chủ xe, có chút liên quan với Diệp Kình.”
“Diệp Kình.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nheo mắt lại.
Không có gì bất ngờ.
“Diệp Kình cũng quá đáng quá rồi.” Hứa Như không nhận được mà giận dữ nói.
Loại chuyện thất đức như đào mộ của người khác này anh ta cũng có thể làm ra được.
“Giao chứng cớ cho bên cảnh sát, bảo bên đó xử lý.” Lý Thế Nhiên nói.
Cao Bân đáp ứng, không có chuyện gì liền rời đi.
Trong biệt thự khôi phục lại sự yên tĩnh, Hứa Như vừa ăn gà rán vừa nhìn Lý Thế Nhiên.
Anh không phải là đói sao, thế nào một miếng cũng không ăn...
“Anh nhìn em ăn có thể no sao...” Hứa Như lẩm bẩm.
Dứt lời, cầm một cái đùi gà đút tới miệng của Lý Thế Nhiên.
Tiệm gà rán này là tiệm bình thường cô thích ăn nhất ở đường An Ninh, rất lâu đều chưa có ăn rồi.
Vốn dĩ không có khẩu vị gì, nhưng Hứa Như cũng ăn không ít.
Lý Thế Nhiên nhìn miếng thịt ở bên miệng, có hơi nhíu mày.
Khi cắn một phần thịt của chiếc đùi gà, lưỡi vậy mà hơi liếm qua ngón tay của Hứa Như, bỗng chốc, Hứa Như vô thức rụt lại, chân gà từ trong tay cô rơi xuống, may mà Lý Thế Nhiên nhanh tay lẹ mắt đón lấy.
“Vẫn là mẫn cảm như vậy.” Giọng nói của anh mang theo vài phần trêu chọc.
Mặt mày của Hứa Như đỏ bừng lên.
Bất mãn lườm Lý Thế Nhiên, cô giằng lại chiếc đùi gà trên tay anh: “Đáng ghét, thích ăn thì ăn!”
Sự cưng chiều trong đáy mắt của Lý Thế Nhiên càng đậm, Hứa Như khi ăn một miếng thịt đùi gà, lòng bàn tay của anh giữ gáy của cô, một giây sau, thịt trong miệng bị anh giành mất.
Hứa Như đơ người, hơi thở quen thuộc dường như còn quấn quýt trong khoảng miệng, thấy ý cười đắc ý của Lý Thế Nhiên, cô liền phồng mang trợn má, có hơi tức tối.
“Có điều thấy anh cuối cùng cũng ăn đồ ăn rồi, ngược lại cũng yên tâm.
Hai người ăn uống no nê, Hứa Như mới nhớ tới: “Chúng ta tối nay phải ngủ ở đây sao?”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhìn thời gian, 12 giờ rồi.
Nơi này định kỳ có người tới quét dọn, cho nên cũng không quá bẩn, ngược lại rất là sạch sẽ ngăn nắp.
“Ừm.” Dứt lời, anh kéo cô đi lên tầng hai.
Lý Thế Nhiên dẫn cô tới một phòng ngủ, căn phòng được bài trí theo gam màu xanh lam, trong tủ kính để không ít mô hình, mà một bên khác là các loại bông gấu của con trai.
Nơi này... chắc là phòng của trẻ con?
“Nơi này là phòng trước kia tôi ở.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Như, Lý Thế Nhiên nói.
“Oa, căn phòng này cũng quá đáng yêu rồi.” Hứa Như đi vào, dán vào trước cái tủ nhìn từng mô hình kia, cô lúc nhỏ chưa từng chơi những đồ chơi này, nhưng nhìn thấy không ít bạn học nam chơi, cũng là sán vào góp vui chơi cùng.
Chỉ là những thứ này giá cả quá cao rồi, Tống Mỹ một mình nuôi cô lớn, cô chưa từng yêu cầu Tống Mỹ mua cái gì cho cô.
Còn có số gấu bông của con trai chiếm quá nửa căn phòng này, siêu dễ thương, pikachu, stich, patrick star... đều là thứ cô thích.
“Thật muốn mang hết chỗ gấu bông của anh đi.” Hứa Như buột miệng nói ra.
“Đều là phẩm vị của mẹ tôi, tôi trước đây không quá thích.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Sau khi trở về từ cô nhi viện, mẹ luôn cố gắng bù đắp tình mẫu tử bị thiếu hụt trong mấy năm qua, không ít đồ chơi mô hình mỗi ngày đều đưa tới, đây vẫn chỉ là một góc của núi băng.
“Không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa.” Hứa Như lẩm bẩm.
Ít nhất hoàn cảnh gia đình của cô không cho phép cô có những thứ này.
Có điều, cô chưa từng ngưỡng mộ, quỹ đạo cuộc sống của mỗi một người đều không giống nhau.
“Em rất thích sao?”
“Còn tạm, cảm thấy chúng rất đáng yêu.” Hứa Như trước đây rất thích các mô hình hoạt hình, lúc nhỏ có tiền tiêu vặt cũng sẽ mua hình dán gì gì đó, nhưng gấu bông lớn như vậy, cô không mua nổi.
Hai người ở lại đây, nhưng Lý Thế Nhiên đã rất nhiều năm không có quay về, quần áo trong tủ... đều là đồ Lý Thế Nhiên mặc hồi còn đi học.
Anh bây giờ vóc người đã cao hơn, tự nhiên cũng không mặc được nữa.
Hơn nữa có một vài món đồ cũng mốc rồi.
Vì thế Lý Thế Nhiên lại đánh thức Cao Bân đã đi nghỉ ngơi, dặn anh ta sáng mai đưa một bộ đồ của nam và nữ tới.
Hứa Như thầm đau lòng cho trợ lý Cao một phen, 12 giờ rồi còn nhận được mệnh lệnh của cấp trên, thật thảm mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.