Chương trước
Chương sau
Khi nhận được điện thoại của Cao Bân, Hứa Như vẫn đang ở bệnh viện, cô lập tức quay về trường.
Nếu Chu Nhiễm quay lại, bọn họ có thể lập tức tới trường giải thích rõ ràng chuyện này.
Thế nhưng Hứa Như không ngờ rằng, vậy mà Chu Nhiễm lại là… Diệp Phỉ Phỉ.
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Hứa Như, Chu Nhiễm không hề định giải thích cái gì: “Tôi cũng không chắc có thể giúp được cô, tôi chỉ giúp Lý Thế Nhiên mà thôi.”
Thái độ của Chu Nhiễm vẫn luôn cao ngạo.
“Cho dù thế nào cũng cảm ơn cô vì đã đồng ý tới Nam Thành.” Hứa Như hờ hững nói.
“Sau này tôi sẽ luôn ở Nam Thành.” Chu Nhiễm nói.
Hứa Như không quá để ý lời của cô ta, hai người đi tới văn phòng hiệu trưởng, Cao Bân đã mở lại video, tìm được chứng cứ video đã qua chỉnh sửa, Chu Nhiễm cũng giải thích, khi cô ta lấy dụng cụ phẫu thuật ra, đúng là đã được thông báo là đã khử trùng, thế nên mới nói với Hứa Như như thế.
“Chuyện này, tôi còn phải xác nhận lại tình hình cụ thể đã.” Hiệu trưởng không hề lập tức quyết định.
Hứa Như nhíu mày, đã quyết định sẽ tự mình đi bệnh viện lần nữa.
Rời khỏi văn phòng, Chu Nhiễm lập tức rời đi, Cao Bân cũng phải đi, Hứa Như lại gọi anh ta lại.
“Gần đây Lý Thế Nhiên rất bận sao?” Hứa Như hỏi.
Chu Nhiễm đã tới rồi, sao Lý Thế Nhiên còn chưa quay lại chứ?
Anh vẫn còn chuyện khác phải xử lý sao?
Cô thật sự… rất nhớ anh, giây phút nào cũng nhớ anh.
“Tổng giám đốc Lý thật sự rất bận.” Cao Bân khó xử nói.
Thật ra cũng không quá bận… Nhưng, tình cảnh bây giờ, anh ta không dám nói nhiều.
“Làm phiền anh cảm ơn anh ấy giúp tôi, cảm ơn anh ấy đã tìm được Chu Nhiễm, bảo cô ấy quay về giải thích giúp tôi.” Hứa Như nói.
Chuyện này, cho dù kết quả cuối cùng như nào, cô cũng thiếu nợ Lý Thế Nhiên.
Thậm chí cô còn không biết báo đáp anh thế nào.
“Tôi biết rồi, cô Hứa, vậy tôi đi trước đây.” Cao Bân nhanh chóng đuổi theo Chu Nhiễm, cung kính đưa cô ta lên xe.
Chiếc xe kia, Hứa Như nhớ rất rõ ràng, đó là xe của Lý Thế Nhiên.
Mắt cô khẽ động, nhưng không dám nghĩ sâu hơn.
Lúc này, tại bệnh viện.
Lý Thế Nhiên vẫn luôn ở trong văn phòng viện trưởng, mặc dù khẩu cung của Chu Nhiễm đã làm rõ sự trong sạch của Hứa Như, nhưng sự cố chữa bệnh này, nhất định vẫn còn cần có người đứng ra chịu trách nhiệm.
“Giáo sư Lý, Hứa Như cũng chỉ là học sinh, tôi bàn qua với hiệu trưởng, đình chỉ học cô ấy một khoảng thời gian, để vụ ầm ĩ này qua đi rồi quay lại học, cậu xem có được không?” Viện trưởng hỏi.
Dù sao cũng đã xảy ra chuyện, ông ta cũng cần phải ăn nói với mọi người.
Bằng không, người chịu tội chính là người viện trưởng như ông ta.
Bây giờ, không may nhất là, người bị nhiễm trùng mãi không tỉnh, đây mới là chuyện gay go nhất.
“Không được, cô ấy không thể bị đình chỉ học, cô ấy vô tội trong chuyện này.” Lý Thế Nhiên nghiêm túc nói.
“Tôi biết, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể để cô ấy chịu…” Giọng nói của viện trưởng càng ngày càng nhỏ.
Ông ta không dám trái ý Lý Thế Nhiên, nhưng vì ông ta còn phải giữ vững vị trí viện trưởng này mà!
Hơn nữa, bên phía trường học luôn tạo áp lực, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, ông ta tiến thoái lưỡng nan.
Lý Thế Nhiên híp mắt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt đầy vẻ hung ác.
Hồi lâu, Lý Thế Nhiên rời khỏi văn phòng viện trưởng, đi tới phòng bệnh của bệnh nhân ở bên dưới.
Người nhà bệnh nhân cứ khóc lóc thút thít ở bên cạnh, thấy Lý Thế Nhiên mặc áo blouse trắng, liền khóc lóc đòi truy cứu trách nhiệm.
Người nhà bệnh nhân vẫn luôn khiếu nại chuyện này, nhưng đều bị viện trưởng tạm thời đè xuống.
Anh nhíu mày, cầm bệnh án của bệnh nhân lên, do phần não bị nhiễm trùng, nếu phải làm phẫu thuật thì cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng, cũng không hẳn là không có nắm chắc.
“Yên tâm đi, anh ấy sẽ tỉnh lại.” Lý Thế Nhiên nói xong liền đi tới văn phòng viện trưởng.
“Cái gì? Cậu muốn làm phẫu thuật cho anh ta?” Viện trưởng ngạc nhiên.
Thật ra anh đã từng nghĩ tới phương án này, nhưng phẫu thuật lần hai có quá nhiều yếu tố không thể khống chế, đến Bạch Sơn cũng không chắc chắn.
Cả bệnh viện lại càng không có bác sĩ đồng ý.
Nhưng bây giờ Lý Thế Nhiên lại tự mình nói ra.
“Giáo sư Lý, cậu chắc chắn…” Viện trưởng rất thấp thỏm không yên.
Nếu lần này lại xảy ra vấn đề, thật sự ông ta không giữ nổi vị trí của mình nữa.
Nhưng ông ta cũng biết, nếu Lý Thế Nhiên dám nói ra, nhất định anh có nắm chắc.
“Viện trưởng, tôi làm phẫu thuật, lại thêm hai tòa nhà mới, ông còn cần suy nghĩ thêm không?” Lý Thế Nhiên cúi người, ánh mắt chắc chắn.
Viện trưởng căn bản không thể từ chối.
“Giáo sư Lý, vậy tôi có thể đưa ra một điều kiện không?” Viện trưởng hỏi.
“Nói.”
“Mỗi tuần bớt ra một ngày tới khám bệnh ở bệnh viện chúng tôi, không quá đáng chứ?” Viện trưởng nở nụ cười nhanh trí.
Ông ta đã có ý nghĩ này từ rất lâu rồi.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, thờ ơ đáp một tiếng: “Một buổi sáng.”
“Được!”

Vừa rời khỏi bệnh viện, Chu Nhiễm đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô ta liền chạy tới, khoác tay anh.
Lý Thế Nhiên không đẩy ra, ở đối diện, Chu Nhiễm đã sắp xếp phóng viên chụp trộm từ trước.
Anh hơi sầm mặt lại.
“Anh còn muốn về Lý Thị sao? Đã rất muộn rồi, hay là đi ăn đi?” Trên mặt Chu Nhiễm là nụ cười tươi rói.
“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp một tiếng, rồi đưa cô ta tới một quán đồ Trung.
Phòng bao rất rộng rãi, nhưng Chu Nhiễm lại gần như dán cả người lên thân Lý Thế Nhiên, chu đáo gắp thức ăn cho anh.
Nhưng Lý Thế Nhiên không ăn được mấy miếng, cũng không động vào thức ăn mà cô ta gắp cho.
Ánh mắt Chu Nhiễm dần hiện lên vẻ mất mát.
Bản thân ăn cũng không thấy ngon miệng.
Lý Thế Nhiên rất bận, cả một ngày ở bệnh viện, chuyện ở Lý Thị cũng chậm trễ nhiều.
Không lâu sau, anh liền gọi Cao Bân vào, ở bên cạnh báo cáo công việc.
Bữa tối của hai người… bỗng biến thành ba người.
Chu Nhiễm càng thêm buồn bực không vui, thế nhưng, ngồi nhìn Lý Thế Nhiên cũng rất vui tai vui mắt.
Bữa ăn này kéo dài tận 3 tiếng đồng hồ, trong đó Lý Thế Nhiên làm việc khoảng 2 tiếng rưỡi, anh đưa Chu Nhiễm về một căn chung cư ở trung tâm thành phố trước rồi mới rời đi.
Nhưng Chu Nhiễm không xuống xe, cứ nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh: “Em muốn ở cùng anh.”
“Không tiện.” Lý Thế Nhiên không hề liếc mắt nhìn cô ta.
Chu Nhiễm cụp mắt xuống, lấy hết dũng khí nói: “Chúng ta sắp kết hôn rồi, ở cùng nhau cho quen dần không được sao?”
“Cho dù là có quen hay không, cô cũng phải gả cho tôi, không phải sao?” Lý Thế Nhiên thờ ơ.
Chu Nhiễm không nói gì, có thể thấy được Lý Thế Nhiên rất bài xích cô ta.
“Anh đã hứa với em, anh sẽ cưới em, anh sẽ không nuốt lời có đúng không?” Giọng điệu của Chu Nhiễm cũng lạnh lùng hơn.
“Tôi sẽ không nuốt lời, về nghỉ ngơi sớm đi.” Lý Thế Nhiên nói đầy mệt mỏi.
“Tối mai anh có thể đi ăn cùng em không?” Chu Nhiễm hỏi.
“Được.” Lý Thế Nhiên không từ chối.
Nhìn Chu Nhiễm rời đi, Cao Bân ngồi ở ghế lái mới quay đầu lại: “Tổng giám đốc Lý, bên tòa soạn hỏi có cần ngăn tin đồn của anh và cô Chu lại không?”
“Không cần.”

Hứa Như vừa đi từ tòa thí nghiệm về ký túc xá, thấy ánh mắt Lăng Diệu Nhìn cô cứ là lạ.
“Sao thế?” Hứa Như nhíu mày lại.
Bây giờ vẫn chưa có quyết định xử phạt của nhà trường, cô vẫn có thể đi học bình thường, nhưng thật ra, ngày nào cũng rất lạc lõng.
Niềm hy vọng chống đỡ lấy cô đang mất đi từng chút một.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.