Chương trước
Chương sau
Lần này, Lý Tú Tú bảo vệ sĩ sắp xếp mấy món thuốc bổ vừa rồi của một số sinh viên, sau đó đi đến bên người của Lý Thế Nhiên: “Chút nữa anh định ăn cái gì, em đi mua cho.”
“Không cần đâu, em về nhà đi.”
“Hả, em muốn ở cùng anh.”
“Không phải có người ở đây rồi sao?” Lý Thế Nhiên liếc mắt nhìn Hứa Như.
Hứa Như chớp mắt mấy cái, cô sao?
Mà Lý Tú Tú cũng nhìn cô, tuy rằng có chút bất mãn, nhưng cũng không có nói cái gì.
“Vậy thì cô phải chăm sóc tốt cho anh trai tôi, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hỏi tội cô.” Lý Tú Tú cảnh cáo nói.
Dứt lời, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hứa Như rất mất tự nhiên.
“Rốt cuộc thì vì sao anh lại bị thương?” Hứa Như hỏi.
Sao cô cảm thấy Lý Thế Nhiên hình như rất ổn thì phải…
“Hành động không tiện.”
“Hửm?” Hứa Như tới gần.
Chẳng lẽ…Là chân sao?
Cô cầm lấy bệnh án bên cạnh, đùi phải bị gãy xương?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tai nạn xe cộ.”
Sắc mặt Hứa Như đột nhiên tái nhợt, có hơi lo lắng xốc chăn lên, quả nhiên trên chân của Lý Thế Nhiên bó thạch cao.
“Là tai nạn bất ngờ à?” Cô hỏi.
“Ừm.” Vẻ lạnh lùng thoáng qua mắt người đàn ông.
Hứa Như mất một lúc lâu mới bình phục lại, cô tiếp tục lật xem bệnh án, tình trạng của Lý Thế Nhiên không quá nghiêm trọng, nhưng ít nhất cũng phải nằm ở bệnh viện gần nửa tháng.
“Anh có thuê hộ lý chưa?” Hứa Như hỏi.
Tình huống này của anh nhất định phải có người chăm sóc.
“Có chứ, nhưng đã đi về rồi.”
“Lý Tú Tú?”
“Ừm.”
Hứa Như mơ hồ, sao cô cứ cảm thấy Lý Thế Nhiên đang nói dối thì phải…
Lý Tú Tú không tiện di chuyển, sao có thể chăm sóc anh được…
“Em sẽ đi liên hệ một nhân viên chăm sóc cho anh.”
“Không cần, tôi không thích người khác đến gần tôi.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên có hơi kiêu ngạo.
Hứa Như khó xử: “Anh không thể như vậy được, nếu cứ như vậy thì sao anh đi vệ sinh được đây.”
“Ngã vài lần thì có thể đi được thôi.”
Lời này…Nghe xong khiến lòng Hứa Như khiếp sợ.
Sắc mặt cô tái nhợt luôn.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, cô cảm thấy…Rất đau đó!
“Về đi, không phải còn lên lớp sao?” Lý Thế Nhiên không nhìn cô nữa, tiếp tục xử lý công việc trong tay.
Cho dù bị thương thì anh vẫn như cũ là một tên cuồng công việc.
Nhưng Hứa Như không cách nào có thể bình tĩnh lại được, trong bệnh án có viết, Lý Thế Nhiên không thể làm việc quá sức, hơn nữa chân không thể chịu thương tổn gì nữa.
“Em không an tâm.” Hứa Như buồn bực nói.
Sao Lý Thế Nhiên có thể đối xử với bản thân anh như vậy chứ.
“Vậy, ở lại giúp anh à?” Lý Thế Nhiên nhướng mày.
“Em chỉ có thể ở lại với anh một lúc thôi.”
Chút nữa cô còn phải về lớp để học.
“Buổi tối em có thể tới đây.” Người nào đó dẫn dắt từng bước.
Con thỏ nhỏ nào đó vẫn như cũ không cảm nhận được gì hết…
Trong đầu chỉ tràn ngập tình cảnh Lý Thế Nhiên đi WC bị té, nghĩ tới thì đau lòng giùm anh.
“Được.” Đúng là ma xui quỷ khiến nên mới nhận lời mà.
Buổi chiều Hứa Như sẽ quay lại lớp học, chuyện buổi tối tới chăm sóc Lý Thế Nhiên sau khi về ký túc xá cô sẽ nói cho Lăng Diệu biết.
“Lý Thế Nhiên bị thương, cậu lo lắng lắm hả?”
“Rất lo lắng.”
“Hai người đã ly hôn rồi.” Lăng Diệu nhắc nhở.
Nghe vậy, Hứa Như cứng đờ, cô luôn cố ý xem nhẹ sự thật này.
“Không có ai chăm sóc anh ta cả…”
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Lý Thế Nhiên, vệ sĩ đều canh gác ở ngoài, Lý Tú Tú chăm sóc anh cũng hơi bất tiện…
Lăng Diệu hít một hơi thật sâu, thật muốn đánh đầu cô cho tỉnh táo lại mà.
Sao cô luôn cảm thấy Lý Thế Nhiên đang cố tình thì phải.
“Thôi bỏ đi, cậu muốn chui đầu vào lưới thì cứ đi đi, buổi tối có trở về không?”
“Đương nhiên là về rồi.”
Lăng Diệu không tin, lấy tính cách của Lý Thế Nhiên mà nói thì sau khi Hứa Như qua đó thì chắc chắn sẽ khiến cô ở lại.
“Làm tốt biện pháp.” Lăng Diệu nhắc nhở cô.
Trong nhất thời hai má của Hứa Như đỏ lên, lập tức che miệng Lăng Diệu lại.
“Không được nói lung tung! Chúng mình không phải loại quan hệ đó đâu!”
Lăng Diệu không khỏi nở nụ cười: “Cậu còn dám nói hai người là bạn bè nữa hả?”
Hứa Như lúng túng, cô và Lý Thế Nhiên chỉ là…
Có được tính là bạn bè không?
Nhưng cũng không phải là quan hệ vợ chồng.
Cho nên…Cô đang làm cái gì vậy?
Nhưng đến nước này rồi chỉ có thể làm không thể bỏ cuộc.
Lý Thế Nhiên cứ xuất hiện trước mặt cô hết lần này tới lần khác, nếu hai người không gặp lại nữa, có phải cô sẽ hoàn toàn buông bỏ không?
Trong lòng cô trước giờ đều không có đáp án.
Đi vào bệnh viện, Hứa Như đi chuẩn bị một bữa cơm đơn giản trước.
Trong phòng bệnh cũng không thấy Lý Thế Nhiên đâu cả, cô đặt hộp cơm xuống bàn, nghe thấy động tĩnh trong phòng tắm thì lập tức chạy tới.
Đẩy cửa bước vào thì hình ảnh trước mắt đập vào mắt cô khiến hai má cô đỏ bừng…
Rất kích thích!
Lý Thế Nhiên dựa vào tường, nhìn thấy Hứa Như đi vào, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh.
Mặc quần vào, anh rửa tay sạch sẽ rồi vươn tới.
Cả người Hứa Như sớm đã ngây ngẩn, ánh mắt nhìn lung tung.
“Đỡ tôi ra ngoài với.” Giọng nói ôn hòa của Lý Thế Nhiên vang lên.
Hứa Như chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.
Hình ảnh vừa rồi cứ tồn động trong tâm trí của cô rất lâu mà cũng không chịu mất đi…
Cô ôm một cánh tay của Lý Thế Nhiên, nhiệt độ cơ thể cô cứ nóng hầm hập.
Lý Thế Nhiên nhỏ giọng cười bên tai cô: “Cũng không phải là chưa có thấy qua.”
Hứa Như: “…”
“Sao anh lại không chịu khóa cửa!” Cô tức giận nói.
“Tôi cũng không biết là em sẽ xông vào như vậy.”
“Em còn tưởng rằng anh gặp tai nạn.” Lúc này Hứa Như rất ảo não.
Cô đỡ Lý Thế Nhiên nằm lại giường, ánh mắt của Hứa Như không dám nhìn Lý Thế Nhiên chút nào.
Cô giúp anh mở hộp cơm rồi đưa trực tiếp đến trước mặt anh, sau đó ngồi xuống ghế sô pha ở xa nhất.
“Lại đây.” Trong đáy mắt của Lý Thế Nhiên hiện lên tia bất mãn.
Hứa Như không nhúc nhích, cúi đầu xem sách.
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên trầm xuống, cơm cũng không ăn, cứ nhìn Hứa Như.
“Anh ăn cơm có được không?” Rốt cuôc thì Hứa Như cũng chịu ngẩng đầu lên.
“Tới đây với tôi.”
“Bây giờ thì em đang ở cùng anh còn gì.”
“Quá xa.”
Hứa Như mặc kệ anh.
Nhưng Lý Thế Nhiên không chịu ăn cơm, cơm cũng nguội hết cả rồi.
Hứa Như đành phải thỏa hiệp.
Người đàn ông này đúng là đang chèn ép tâm trí cô mà.
Cho dù là ăn cơm hộp, Lý Thế Nhiên cũng không thể che giấu được khí chất cao quý tao nhã của anh, từ nhỏ anh được giáo dưỡng rất tốt, rõ ràng chỉ có một hộp cơm ba mươi ngàn nhưng lại khiến Hứa Như cảm thấy Lý Thế Nhiên đang ăn cơm Tây vậy.
Người đàn ông này, thật khiến cho vạn người mê đắm mà…
Nhận thấy ánh mắt của Hứa Như, Lý Thế Nhiên nâng mắt lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô.
“Em chưa ăn cơm.” Giọng điệu của anh là khẳng định.
Hứa Như cắn môi: “Em không đói bụng.”
“Em có muốn anh đưa em ra ngoài ăn không?” Ánh mắt của Lý Thế Nhiên trầm xuống.
Hứa Như bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh khiến cả người cô không được tự nhiên, nhưng anh ấy dựa vào cái gì mà quản cô chứ…
Hứa Như không vui nói: “Anh đừng quản em.”
Giây tiếp theo, cằm cô bị nắm, ánh mắt của Lý Thế Nhiên nhuốm màu lạnh lẽo.
“Đừng quản em? Hửm?” Giọng điệu của anh đầy nguy hiểm.
Hứa Như chống lại ánh mắt anh, tim cô đập hỗn loạn.
“Đúng vậy.” Cô trầm giọng nói.
“Không thể.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng buông tay.
Hứa Như nhìn không thấu anh.
Cô cụp mắt xuống, lúc này bụng cô lại phát ra tiếng “ùng ục”, cô thật sự rất đói bụng.
Lý Thế Nhiên lập tức bảo Cao Bân vào phòng: “Ra ngoài mua một phần gà rán.”
“Lý Thế Nhiên! Đợi chút nữa em trở về sẽ ghé trường học ăn.” Hứa Như vội vàng ngăn cản.
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thế Nhiên trở nên lạnh hơn.
Anh đặt đũa xuống, rồi di chuyển máy tính đến trước mặt.
“Ừm.” Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Cao Bân đứng ở một bên, hành động áp bức này khiến anh ta cảm thấy hơi choáng váng.
Sao anh ta lại có cảm giác hai người này đang liếc mắt đưa tình vậy nhỉ?
Nhưng anh ta không dám nói cũng không dám xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.