Chương trước
Chương sau
Phòng bệnh.
Lý Tú Tú không hề nhắm mắt mà cứ lật đi lật lại.
Hứa Như tuy rằng buồn ngủ nhưng Lý Tú Tú không ngủ thì trong lòng cô cũng không yên.
“Có phải là khó chịu không?” Hứa Như quan tâm hỏi.
Lý Tú Tú quay người lại nhìn Hứa Như.
Nhà họ Lý đã chặn tin tức suốt mấy năm nay, cô ấy căn bản không cách nào biết được bất cứ chuyện gì về Nam Thành.
Hận thù trong mắt dâng lên, cô ấy trầm giọng hỏi: “Chị dâu, chị biết người đàn ông đó sao?”
“Ai cơ?”
“Kỳ Chiến.”
Hứa Như nhếch môi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Lý Tú Tú đã nhìn ra.
“Chị biết anh ta phải không?” Lý Tú Tú nhíu mày, rất nhanh nhớ ra Kỳ Chiến hình như là người nhà của Hứa Như thì phải?
Nếu không, làm sao có thể đến dự bữa tối của hai nhà.
“Anh ta là gì của chị?”
“Cậu ta… là em trai tôi.”
Nghe vậy, Lý Tú Tú dần dần siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ oán hận.
“Thì ra là như vậy.” Cô ấy vậy mà lại cười.
Nhưng nụ cười đó thật lạnh lùng.
Hứa Như sửng sốt, trong nháy mắt, Lý Tú Tú vươn tay ra hung hăng bóp chặt cổ Hứa Như: “Vậy thì nói, chị khá thân thiết với anh ta phải không?”
Thân thiết……
Cô và Kỳ Chiến mới không thân thiết.
Hít một hơi thật sâu, cô muốn đẩy Lý Tú Tú ra, nhưng cô ấy lại phát điên lên, sự hận thù trong mắt hiện lên quá rõ ràng.
“Chị là chị dâu của em …” Hứa Như khó khăn nói.
Lý Tú Tú dừng lại, đôi mắt càng thêm sự thù hằn.
Nghĩ đến chuyện người phụ nữ này hóa ra là chị gái của Kỳ Chiến, cô ấy không thể nhịn được.
“Hứa Như, cô đi chết ——”
Lý Tú Tú hung hăng dùng hết sức lực.
Lúc này, cánh cửa bị đạp tung ra, Lý Thế Nhiên với dáng người cao ráo bước vào, túm chặt cổ tay Lý Tú Tú và kéo cô ấy ra, anh nghiêm nghị nói: “Lý Tú Tú!”
Giọng nói quen thuộc khiến cô ấy tỉnh táo trở lại, nhìn thấy anh trai, cô ấy hoảng loạn nói: “Anh, sao anh có thể lấy cô ta …”
Hứa Như hít sâu một hơi, tuy rằng tay của Lý Tú Tú đã buông ra, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Vừa rồi Lý Tú Tú trông như muốn giết cô, nhưng mà vì sao?
Vì Kỳ Chiến ư?
Kỳ Chiến–
Cô nhìn chân của Lý Tú Tú, lẽ nào tật ở chân của cô ấy có liên quan đến Kỳ Chiến?
“Lý Tú Tú, bình tĩnh lại cho anh, cô ấy không có liên quan gì đến Kỳ Chiến!” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nheo mắt đưa Lý Tú Tú vào phòng làm việc.
Tống Dự nhìn thấy người phụ nữ ý thức không tỉnh táo, lập tức lo lắng đi tới.
Anh ôm chặt lấy Lý Tú Tú và xoa dịu: “Tú Tú, là tôi.”
Lý Tú Tú nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc khiến cô ấy sững sờ. Cô ấy chậm rãi đưa tay lên thì thào nói: “Tôi đã tìm ra hung thủ đằng sau rồi … Tống Dự, chính là người phụ nữ này, cô ta chính là chị gái của tên khốn nạn Kỳ Chiến…”
Tống Dự cau mày, vẻ đau khổ trong mắt lóe lên, dùng sức đập nhẹ vào cổ Lý Tú Tú.
Cô ấy ngất đi trong vòng tay anh ta.
Tống Dự ôm chặt lấy cô ấy.
Phòng bệnh.
Hứa Như vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cơn đau từ cổ khiến cô không tỉnh táo.
Lúc Lý Thế Nhiên bước vào, khuôn mặt tái nhợt và sợ hãi của Hứa Như đập vào mắt anh.
Anh cau mày, đi tới ôm chặt lấy cô.
“Bà Lý.” Giọng anh run run lộ ra sự sợ hãi.
Hứa Như dựa vào lòng anh, thật lâu không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, cô mới trầm giọng nói: “Tú Tú không sao chứ?”
“Ừ, con bé ngủ rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lý Thế Nhiên đưa cô trở lại phòng ngủ chính, lúc đi qua một phòng khách khác, một người đàn ông bước ra.
Hứa Như chưa từng nhìn thấy anh ta.
Tống Dự chủ động giới thiệu bản thân: “Tống Dự, bác sĩ tâm lý của Tú Tú.”
“Ngày mai chúng tôi sẽ đi sớm.” Tống Dự nói với Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên gật đầu.
Về đến phòng, Hứa Như hỏi anh: “Tống Dự định đưa Lý Tú Tú quay về sao?”
“Ừ.”
Đặt Hứa Như xuống giường, Lý Thế Nhiên mang theo hộp thuốc quay trở lại.
“Ngoan, nằm sấp xuống.” Giọng anh ấm áp.
Hai má Hứa Như đột nhiên đỏ bừng.
“Nghĩ gì vậy?” Lý Thế Nhiên nâng cằm cô lên.
Hứa Như: …
“Em sợ ngứa.” Hứa Như muốn lấy thuốc mỡ.
Nhưng Lý Thế Nhiên không đồng ý, thấy Hứa Như lộn xộn, anh đè thẳng cô xuống dưới người.
Hứa Như nhíu mày, đối mặt với ánh mắt ám muội của anh khiến lòng cô rối loạn.
Đầu ngón tay mát lạnh của anh xoa lên da cổ cô, Hứa Như rụt lại, nhưng lại vô tình chạm phải Lý Thế Nhiên …
Ánh mắt người đàn ông càng ngày càng sâu thẳm: “Đòi mạng.”
Hứa Như lập tức đẩy anh ra:”Anh tránh ra đi!”
“Ừ, bôi xong rồi.”
Vào lúc này, Lý Thế Nhiên tự nhiên sẽ không làm gì cả.
Phòng ngủ yên tĩnh, Hứa Như vừa bị dọa sợ hãi một trận nên dù sao cũng không ngủ được.
Mặc dù cô rất tò mò về chuyện giữa Lý Tú Tú và Kỳ Chiến nhưng cô cũng biết đó là điều cấm kỵ của Lý Thế Nhiên.

Ngày hôm sau, máy bay tư nhân dừng ở sân thượng nhà riêng nhà họ Lý.
Lúc Lý Tú Tú tỉnh dậy, cô ấy đã nằm trong lòng Tống Dự.
“Đi đâu vậy?” Cô cau mày.
“Quay trở lại nước C.”
Nhìn chiếc máy bay tư nhân đậu cách đó không xa, sắc mặt cô ấy tối sầm.
“Tôi không đi.” Cô ấy cố gắng vùng vẫy.
Anh trai cô ấy không thể cưới người phụ nữ đó …
“Lý Tú Tú, ở lại thì cô có thể làm gì? Tình trạng của cô không dễ dàng gì mới được kiểm soát.” Tống Dự lạnh lùng nói.
“Tôi ở lại có thể làm gì à …” cô thì thầm: “Tôi có thể giết anh ta–”
“Cô không thể giết anh ta.”
“Tống Dự, tôi không muốn quay về, anh nói với anh trai tôi, tôi không muốn quay về …” Khi đến gần cabin, Lý Tú Tú hung hăng đẩy Tống Dự ra.
Nhưng cô ấy không thể đi được, thấy cô ấy sắp lăn ra, Lý Thế Nhiên bước nhanh đến bế cô ấy lên.
“Lý Tú Tú, em làm loạn đủ rồi đấy!”
Lý Tú Tú nheo mắt, dơ tay tát vào mặt Lý Thế Nhiên một cái.
Lý Thế Nhiên không né tránh hay che chắn, vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh không thể lấy Hứa Như!”
Lý Thế Nhiên phớt lờ cô ấy, giao cô ấy cho Tống Dự.
“Anh không phải là anh trai của em, anh trai em sẽ không thể nào cấu kết làm chuyện xấu với nhà họ Kỳ.”
Giọng nói của Lý Tú Tú càng lúc càng xa, Lý Thế Nhiên đứng cách đó vài mét, chậm rãi nhìn máy bay xuất phát.
Không lâu sau máy bay lại hạ cánh ngay tại chỗ.
Tống Dự từ trên ca bin mang theo vẻ mặt ảm đạm bước xuống: “Bình xăng bị hỏng rồi, không thể bay được.”
“Mang người về trước.”
Lý Thế Nhiên dặn dò, phi công nhanh chóng xuống máy bay.
“Tổng giám đốc Lý, máy bay bị người khác làm hỏng.”
“Sắp xếp người sửa chữa.”
Hứa Như đang chuẩn bị bữa sáng thì nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, lúc cô đi ra, Tống Dự đẩy Lý Tú Tú quay lại.
Không phải họ vừa mới rời đi sao?
Lý Tú Tú nhìn thấy Hứa Như thì vươn tay cầm lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh ném tới.
Hứa Như không kịp tránh, may mà Lý Thế Nhiên vươn tay ra cản lại.
Nhưng tay anh đã bị mảnh thủy tinh cắt chảy máu.
Hứa Như run lên, lo lắng nắm tay Lý Thế Nhiên: “Anh…”
Đôi mắt cô ấy lập tức đỏ hoe.
Tống Dự nhíu mày: “Thế Nhiên, tôi đưa Tú Tú về nhà tổ trước.”
Cô ấy không thể sống ở đây, nếu không sẽ chỉ kích thích cảm xúc của cô ấy nhiều hơn.
Lý Thế Nhiên gật đầu, vẻ mặt vẫn kiên định dù mu bàn tay đang chảy máu không ngừng.
Bên tai không ngừng truyền đến giọng nói của Lý Tú Tú: “Hứa Như, cô không xứng gả cho anh trai tôi, cô cút khỏi đây cho tôi!”
Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, cô nhíu mày, ánh mắt của Lý Tú Tú tràn đầy oán hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.