Chương trước
Chương sau
“Chuyện này là do Tổng Giám đốc Lý quyết định. Bà Lý, dù sao cô cũng là người nhà, không thành vấn đề.” Giám đốc nhân sự trêu.
Nhưng Hứa Như không muốn như thế…
Làm vậy chẳng phải là Lý Thế Nhiên mở cửa sau cho cô à?
Cửa sau này còn rộng rãi rất đấy.
Hứa Như trở lại phòng làm việc ở tầng cao nhất vẫn còn rất buồn bực, Cao Bân đi tới mà cô cũng không nhận ra.
“Thư… Thư ký Hứa?”
Cao Bân vẫn không quen cách xưng hô với Hứa Như trong các trường hợp khác nhau…
Khi đi làm là thư ký Hứa, hết giờ làm là bà Lý.
Tổng Giám đốc Lý thật biết cách chơi!
“Trợ lý Cao.” Hứa Như lấy lại tinh thần.
“Đợi lát nữa có cuộc họp của lãnh đạo cấp cao, cô vào xem bố trí của Tổng Giám đốc Lý.”
Hứa Như gật đầu và đi vào phòng làm việc.
Nghĩ đến chuyện vừa được biết ở phòng nhân sự, Hứa Như thấp thỏm nhìn Lý Thế Nhiên.
“Sao em lại thành nhân viên chính thức vậy?”
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì ngước mắt: “Em không thích à?”
“Không phải, em chỉ là một người tạm thời tới làm việc vặt, đãi ngộ này có phải quá tốt hay không?”
“Thật à? Anh không thấy vậy.”
Hứa Như:…
Cô nhất định phải càng cố gắng làm việc hơn mới được, nếu không trong lòng thật sự không yên…
“Lý Thế Nhiên, anh cho em thêm ít công việc nữa đi.”
Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: “Em muốn tăng thêm tiền lương à?”
Hứa Như lập tức xua tay. Tiền lương này của cô còn cao hơn cả Cao Bân, cũng không thể lại tăng thêm nữa…
Cho dù, nhiều tiền cũng không phải là chuyện xấu nhưng Lý Thế Nhiên làm vậy là quá thiên vị rồi.
“Không cần tăng tiền lương, thêm đùi gà là được rồi!” Hứa Như cười.
Lý Thế Nhiên nheo mắt, vẫy tay về phía cô: “Qua đây.”
Hứa Như đứng cách anh một mét, khoảng cách này làm cho anh hơi bất mãn.
“Dạ?” Hứa Như bối rối.
Cô vẫn đứng yên.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên trầm xuống: “Qua đây.”
Ôi.
Hứa Như bước chậm qua, Lý Thế Nhiên ngang ngược kéo cô vào trong lòng.
Hứa Như sợ đến mức trợn tròn mắt.
Cao Bân đang ở bên ngoài, có thể vào bất kỳ lúc nào đấy!
Lý Thế Nhiên nhìn thấy vẻ khẩn trương của cô, đôi môi mỏng thoáng cong lên: “Em sợ à?”
“Lý Thế Nhiên, ở đây là phòng làm việc mà…” Hứa Như nhíu mày, còn muốn đẩy anh ra.
“Đứng yên, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.”
Anh tất nhiên sẽ không làm gì.
Bình thường tắt đèn Hứa Như cũng xấu hổ, ở đây lại càng vượt quá giới hạn chấp nhận được của cô.
“Phải đi họp kìa.” Hứa Như nhắc nhở anh.
Lúc này, Cao Bân cũng ở bên ngoài gõ cửa.
Vẻ mặt Hứa Như biến đổi, dùng hết sức lực lại đẩy Lý Thế Nhiên ra, nhưng lòng bàn tay của anh vẫn ôm lấy mông cô.
Gương mặt Hứa Như đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên.
Sao anh càng lúc càng quá đáng vậy…
“Lo lắng làm gì vậy, thư ký Hứa?”
Lý Thế Nhiên lại dù bận vẫn ung dung đứng lên, thấy mặt Hứa Như đỏ bừng thì càng cười tươi hơn.
Hứa Như:…

Cuối tuần, chiếc xe chậm rãi lái vào lâu đài cổ của nhà họ Lâm nằm ở giữa lưng chừng núi.
Cả đoạn đường đi Hứa Như đều thấp thỏm, tay bị Lý Thế Nhiên nắm lấy lại vẫn luôn đổ mồ hôi.
Nếu ông ngoại không thích Lý Thế Nhiên…
Cằm Hứa Như đột nhiên bị nắm lấy, buộc phải đối diện với ánh mắt của Lý Thế Nhiên: “Anh còn không lo lắng, em lo lắng cái gì, hử?”
“Tính tình ông ngoại không tốt lắm.” Hứa Như nói.
“Bất kể thế nào, sự thật chúng ta đã kết hôn sẽ không thay đổi.”
Bọn họ đi vào lâu đài cổ, Lâm Tung không ở trong phòng khách. Quản gia ra đón, nhìn thấy Lý Thế Nhiên thì khẽ nhíu mày không dễ nhận ra.
“Cô Hứa, ông cụ còn đang nghỉ ngơi trong phòng, ông chỉ bảo cô tới gặp ông thôi.” Quản gia rõ ràng cũng không thích gặp Lý Thế Nhiên.
Hứa Như nhíu mày: “Anh ấy là chồng tôi, ông ngoại sẽ không bài xích.”
“Cô Hứa, hay cô vào một mình trước đã.” Quản gia nói với khí thế mạnh mẽ.
“Anh sẽ chờ em ở đây, ngoan đi.” Lý Thế Nhiên thật ra không tức giận.
Hứa Như gật đầu và đi về phía trong phòng, từ phía xa đã nghe được tiếng thở dốc của Lâm Tung.
Cô lo lắng đẩy cửa phòng ra, thấy ông ngoại muốn lấy thuốc thì lập tức đổ thuốc ra giúp ông.
“Ông ngoại.” Trong mắt cô lộ vẻ lo lắng.
Lâm Tung nhìn thấy cháu gái thì mỉm cười, tình hình uống thuốc tốt hơn rất nhiều.
“Cháu gái ngoan của ông tới rồi.”
“Ông ngoại, ông bằng lòng gặp Lý Thế Nhiên được không?” Hứa Như khẩn trương hỏi.
Vẻ mặt Lâm Tung bình tĩnh, không chút tức giận nào như Hứa Như đã nghĩ.
“Đã tới thì bảo nó lên đây đi. Nhưng cháu là cháu gái bảo bối của ông, cháu gả cho ai, ông ngoại đều sẽ lo lắng cả.”
Hứa Như mỉm cười: “Ông ngoại, anh ấy vẫn luôn đối xử với cháu rất tốt.”
“Vậy ông ngoại phải đích thân gặp mặt mới được.”
Không bao lâu, quản gia gõ cửa, Lý Thế Nhiên đẩy cửa bước vào.
“Ôngv cụ Lâm.” Lý Thế Nhiên lịch sự chào hỏi.
Hứa Như đỡ ông ngoại ngồi dậy. Lâm Tung nhìn người đàn ông trước mắt và khẽ nói: “Tôi biết cậu và cháu gái tôi là kết hôn gấp, cậu có thật lòng thích con bé không?”
Hứa Như ngẩn người, không khỏi nhìn về phía Lý Thế Nhiên.
Cô biết Lý Thế Nhiên sẽ không cô.
Nhưng bây giờ là đối mặt với Lâm Tung.
Cô không khỏi hơi hồi hộp.
Vẻ mặt Lý Thế Nhiên bình tĩnh, nhìn thẳng vào Lâm Tung: “Cháu và Hứa Như vừa gặp đã yêu, kết hôn gấp như vậy cũng không phải là do kích động, mà là cháu đã nhận định bà Lý chỉ có thể là cô ấy.”
Hứa Như kinh ngạc ngước mắt, tim đập hơi loạn nhịp. Lời Lý Thế Nhiên nói là bất ngờ không nhỏ đối với cô, mặc dù biết anh nói vậy cũng chỉ vì người đối mặt lúc này là ông ngoại.
Nhưng… cô muốn tin tưởng.
“Cô cháu gái này của tôi vẫn lưu lạc ở bên ngoài, bây giờ con bé là người của nhà họ Lâm, thân phận tất nhiên không đơn giản. Cậu đã thích con bé, sao trước đây không làm đám cưới?” Lâm Tung mặt lạnh nói.
“Ông ngoại, là cháu không muốn làm đám cưới.” Hứa Như mở miệng.
Thật ra chưa từng có ai nói tới chuyện này. Cô và Lý Thế Nhiên vốn lại không phải kết hôn thật, đám cưới không có ý nghĩa gì.
“Bây giờ cháu ở bên cạnh ông ngoại, ông ngoại làm sao có thể để cho cháu phải chịu uất ức chứ? Ông ngoại muốn cho tất cả mọi người biết cháu là con cháu của nhà họ Lâm ông. Sau này, nếu người đàn ông này dám đối xử không tốt với cháu, người nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ra!” Lâm Tung nói với lời lẽ đầy khí phách.
“Ông ngoại yên tâm, cháu sẽ không phụ lòng Hứa Như.” Vẻ mặt Lý Thế Nhiên trịnh trọng nói.
“Ông ngoại, chúng cháu cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, không cần thiết phải làm đám cưới nữa.” Hứa Như có thể hiểu được tấm lòng của ông ngoại, thật ra… Cô làm sao không muốn chứ?
Chỉ là… như bây giờ là đủ rồi.
“Hứa Như, nếu là tâm nguyện của ông ngoại, chúng ta cứ làm ông thỏa mãn đi, hử?” Lý Thế Nhiên cầm bàn tay nhỏ của cô, giọng điệu nuông chiều.
Hứa Như đối diện với ánh mắt của anh, có hơi xúc động.
Nhưng… có thể không?
Lâm Tung đã lập tức gọi quản gia bước vào: “Lập tức liên lạc với công ty tổ chức hôn lễ, cháu gái của tôi muốn làm đám cưới!”
Hứa Như vẫn còn đang chấn động, mãi đến khi rời khỏi lâu đài cổ, cô mới tin tất cả những điều này đều là thật.
Giọng nói ôn hòa của Lý Thế Nhiên vang lên ở bên tai cô: “Bà Lý, anh đã đặt trước áo cưới cho em, anh chờ ngày này từ rất lâu rồi.”
Hứa Như bối rối, đặt trước à?
Cô vẫn cho rằng giữa cô và Lý Thế Nhiên không có đám cưới.
“Sao có thể như vậy được? Lý Thế Nhiên, anh nghiêm túc à?” Cô cảm thấy không chắc chắn hỏi lại.
“Lời của anh vừa rồi không phải đều nói rõ rồi sao? Hử?” Lý Thế Nhiên xoa đầu của cô.
Hứa Như nhéo cánh tay hắn, đầu óc rối bời. Sao Lý Thế Nhiên phải đặt áo cưới trước…
Là để cho bà Lý.
Cho nên chắc hẳn không phải là đặt cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.