Chương trước
Chương sau
“Vợ chưa cưới thân ái của tôi.”
Còn cách lối ra của biệt thự một khoảng, Lăng Thuần đi tới.
Hứa Như nhíu mày, đề phòng nhìn anh ta: “Thưa ngài, tôi đã nói là tôi không phải Tô Khinh rồi.”
Lăng Thuần lại không để ý đến lời cô nói, ngược lại còn bảo: “Mẹ của tôi đến đây, cô Tô, không phải cô nên đi gặp bà ấy với tôi sao.”
Hứa Như tức giận nâng mắt: “Xin anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi không quen anh.”
“Cô không phối hợp diễn kịch với tôi, có lẽ đêm nay cô không đi được đâu.” Lăng Thuần lại đến gần lần nữa, cánh tay dài đột nhiên ôm lấy eo nhỏ của Hứa Như.
Cô bị anh ta kéo vào lòng.
Cả người Hứa Như run lên, dùng sức đẩy anh ta ra.
Lăng Thuần cứ mãi không buông ta.
“Lăng Thuần, anh buông tôi ra!” Hứa Như nổi giận.
Lăng Thuần cong đôi môi mỏng, mùi hương thơm ngát trên người người phụ nữ này thật sự khiến anh ta hơi không nỡ buông tay.
“Cô đã biết tên tôi, còn nói không phải vợ chưa cưới của tôi?” Lăng Thuần nheo mắt lại.
Hứa Như mím môi, thật sự không hiểu vì sao Lăng Thuần vẫn cho rằng cô là vợ chưa cưới của anh ta.
“Không phải cô không biết, cho dù thế nào chúng ta cũng phải kết hôn, sự thật này không thể thay đổi được.” Lăng Thuần nặng nề nói.
Hứa Như sa sầm mặt, cô biết là nhà họ Lê không đồng ý cho Tô Khinh và Lê Nhan Vinh ở bên nhau.
Cho nên vì tách hai người ra, mới sắp xếp đối tượng kết hôn cho Tô Khinh.
“Nếu chúng ta đều không thể từ chối, không bằng hợp tác đi?” Lăng Thuần đề nghị.
Cao Bân ở bên cạnh hơi nôn nóng, nếu bà chủ lại có dính dáng gì với Lăng Thuần, nói không chừng ông chủ sẽ phải tức giận.
“Tôi không biết ngài đang nói gì cả!” Hứa Như đẩy anh ta ra.
Từ trước đến nay Lăng Thuần vẫn luôn là con cưng của trời, phụ nữ muốn tiếp cận anh ta không ít, anh ta đã quen với sự yêu thương nhung nhớ của người khác rồi, đây thật sự là lần đầu tiên bị một người phụ nữ liên tục từ chối.
Trên mặt cô viết rõ ràng mấy chữ không có hứng thú với anh ta.
Nhíu mày, lúc này anh ta rất không vui.
Nhưng lại cứ muốn người phụ nữ này nghe lời.
“Tôi thật sự không muốn làm mẹ mình thất vọng, Tô Khinh, nếu cô có thể từ chối mối hôn sự này thì bây giờ đã không ở đây, không phải sao?” Lăng Thuần nói trúng tim đen.
Đúng vậy, Tô Khinh cũng là bị ép.
Ai cũng không có đường lui.
Nhưng cô hoàn toàn không phải Tô Khinh.
“Bên cạnh ngài Lăng cũng không thiếu phụ nữ, cần gì chuốc khổ vây mình trong nấm mồ hôn nhân chứ, mối hôn sự này, Tô Khinh sẽ không đồng ý, ngài Lăng vẫn nên có tính toán khác thì tốt hơn.”
Cô lạnh lùng nói, sau đó bước nhanh khỏi biệt thự.
Lăng Thuần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tính tình kêu ngạo từ trước đến giờ khiến anh ta không biết đuổi theo một người phụ nữ.
Nhưng cảm giác cô mang lại cho anh ta quá kỳ lạ.
Không giống Tô Khinh trong lời đồn lắm.

Trong xe, tay bị Lý Thế Nhiên nắm lấy, anh đang cực kỳ tức giận.
“Nếu em muốn giúp Tô Khinh thì phải dừng đúng lúc.”
“Em cũng không định làm gì thêm nữa.” Hứa Như biết chắc chắn Lý Thế Nhiên nhìn thấy cô tiếp xúc với Lăng Thuần.
“Tô Khinh và Tổng Giám đốc Lê đã đi rồi sao?” Cô hỏi.
“Ừm, bọn họ về Nam Thành rồi.”
“Sao người nhà họ Lê đều không có mặt thế?” Hứa Như nghi ngờ hỏi.
Nếu đêm nay Tô Khinh muốn xem mắt, vậy chắc chắn người nhà họ Lê sẽ nhìn chằm chằm.
Nhưng tất cả mọi chuyện lại quá thuận lợi.
“Nhan Vinh đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện rồi, người của nhà họ Lê vẫn chưa đến, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu.” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.
Hứa Như lo lắng nhíu mày.
“Em đừng quan tâm chuyện của bọn họ nhiều quá, được không?” Lý Thế Nhiên vô cùng thân thiết ôm cô.
Anh biết quan hệ của cô và Tô Khinh không tệ, nhưng cũng không muốn cô bị cuốn vào chuyện của nhà họ Lê.
Ông cụ Lê trước giờ thủ đoạn tàn nhẫn, nếu biết Hứa Như nhúng tay thì chắc chắn sẽ không nể mặt anh.
“Đang ở nhà họ Lê, nhiều chuyện đều không thể theo ý mình, bà Lý, có những chuyện không phải em nghĩ là sẽ có một kết cục tốt.” Lý Thế Nhiên nói.
Lòng dạ của cô vẫn luôn rất ngây thơ, từ nhỏ đã không lớn lên trong nhà giàu có, không biết sự hiểm ác trong đó.
Hứa Như nhìn anh, lờ mờ hiểu ra ý trong lời nói của Lý Thế Nhiên.
Cô thật sự không biết tình hình của nhà họ Lê, mà Lăng Thuần vừa tiếp xúc khi nãy có lẽ cũng là một người đàn ông nguy hiểm phức tạp.
Cô cũng không muốn tiếp xúc gì với anh ta nữa.
Hôm sau hai người trở về Nam Thành, Lý Thế Nhiên vì việc gấp nên nhất định phải đi Lý Thị trước.
Hứa Như muốn về vịnh nhà họ Lý, lại không lay chuyển được bị anh đưa đến Lý Thị.
“Em tự bắt xe về.” Hứa Như lạnh lùng nói.”
“Đi với anh một lát, nhé?” Lý Thế Nhiên dịu dàng nói.
Hứa Như nhìn anh, tay vùng vẫy.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, sắc mặt từng chút trở nên lạnh lẽo.
“Bà Lý, đừng phá.” Sắc mặt anh rất nặng nề.
Hứa Như mím môi: “Em không phá.”
Cô nhìn anh: “Em mệt.”
“Lý Thị có phòng nghỉ.”
Dứt lời, không cho Hứa Như từ chối đưa cô đến phòng làm việc.
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc có một phòng ngủ diện tích không nhỏ, còn đầy đủ hết đồ dùng sinh hoạt.
Thật ra cô cũng không mệt, chỉ là muốn giữ khoảng cách với Lý Thế Nhiên thôi.
Không hề buồn ngủ, Hứa Như nói chuyện điện thoại với Tô Khinh, biết trước mắt cô ấy rất an toàn mới yên tâm hơn.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Hứa Như nhíu mày.
Lý Thế Nhiên đi vào, trên tay anh cầm mấy phần tài liệu.
“Đợi lát nữa ghi chép cuộc họp cho anh nhé?”
“Em nói em mệt.” Hứa Như quay đầu.
Lại bị Lý Thế Nhiên uy hiếp: “Em không giúp anh, anh sẽ phải bận suốt cả đêm đấy.”
Hứa Như: …
Cô nhìn Lý Thế Nhiên, nghĩ đến vì cô muốn đi nước C nên anh vẫn luôn đi cùng, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Ai bảo cô thích anh chứ.
“Được.”
Người đàn ông cong đôi môi mỏng, tay ôm lấy gáy cô đặt xuống môi một nụ hôn sâu, Hứa Như lùi về sau theo bản năng, lại bị anh đè chặt hơn.
“Vô lại.” Cô tức giận mắng.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
“Vô lại cũng chỉ vô lại với em.” Lý Thế Nhiên càng cười tươi hơn.
Hứa Như hơi lúng túng, người đàn ông này nhìn thì nhã nhặn cấm dục, nhưng có đôi khi lời nói ra lại mang ý nghĩa khác.
Cứ thích trêu chọc cô.
Đến đây họp là Hướng Hoằng, gần đây Dược Phẩm Thiên Nhất hợp tác với Lý Thị, chủ yếu là cùng nhau đều tra nguyên nhân cái chết của Trần Tâm.
Tuy Dược Phẩm Thiên Nhất đã lên tiếng chứng minh cái chết của Trần Tâm không liên quan đến thuốc của Thiên Nhất, nhưng cảnh sát cần nhân viên chuyên nghiệp tham gia điều tra, Thiên Nhất chủ động tham gia.
Trước mắt Hướng Hoằng đã điều tra được một chút manh mối, nhưng chuyện này phức tạp, cũng không dễ dàng như vậy.
Hứa Như chủ yếu ghi chép một vài tin tức quan trọng, bước đầu nghi ngờ Trần Tâm sử dụng thuốc có độc.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hướng Hoằng dẫn theo cấp cao của Dược Phẩm Thiên Nhất rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Hứa Như và Lý Thế Nhiên.
Đã lâu không tham gia cuộc họp cường độ cao như vậy, cô hơi mệt.
Hơn nữa, cô không ngờ Lý Thế Nhiên sẽ nhận điều tra chuyện của Trần Tâm.
“Lý Thế Nhiên, vì sao anh lại làm thế?”
“Chỉ cần là chuyện có liên quan đến em, anh đều sẽ điều tra rõ ràng.” Lý Thế Nhiên nắm tay cô.
Lúc trước Trần Minh Thành liên tục nói xấu Hứa Như, anh cũng không muốn cô luôn bị nghi ngờ.
Một ngày không điều tra rõ chuyện này, Hứa Như chính là kẻ tình nghi.
Hứa Như hơi động lòng, lúc lấy lại tinh thần, mặt của Lý Thế Nhiên cách cô rất gần.
Cô theo bản năng đẩy anh ra.
Nhưng lúc này, cô bị anh đặt trên bàn làm việc, không có chỗ nào để trốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.