Chương trước
Chương sau
Hứa Như đặt quần lót vào trong túi, đi vào khu đồ nam, Hứa Như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tô Khinh nhìn thấy cô rõ ràng cũng rất kinh ngạc, đi tới: “Hứa Như, đến mua quần áo cho Lý Thế Nhiên?”
Hứa Như cười cười: “Cũng xem là vậy đi.”
Nhưng tạm thời vẫn chưa nhìn thấy thứ phù hợp.
“Tôi vừa khéo cũng đi một mình, cùng đi dạo đi.” Tô Khinh sảng khoái nói.
Hứa Như đương nhiên không từ chối, hơn nữa ánh mắt của Tô Khinh rất tốt, vừa khéo có thể giúp cho chút ý kiến.
“Thì ra cô muốn tặng quà cho Lý Thế Nhiên, nếu không cô mua cho anh ta cà vạt đi, tôi vừa nãy nhìn trúng mấy mẫu.” Tô Khinh dẫn Hứa Như đi tới một quầy khác.
Hứa Như lướt mắt, số không trên giá khiến cô lóa mắt.
Mặc dù cô đang dùng thẻ của Lý Thế Nhiên, nhưng nó bằng mấy năm tiền lương của cô rồi, cô không nỡ.
Tô Khinh thấy mặt Hứa Như đầy khó xử, nhíu mày: “Hứa Như, có phải cô cảm thấy quá đắt không?”
Hứa Như gật đầu, kéo Tô Khinh đi ra.
“Lý Thế Nhiên không đưa cô thẻ đen?” Tô Khinh bất mãn hỏi.
“Đưa rồi, nhưng tôi không muốn xài nhiều như vậy.”
“Anh ta lại không thiếu tiền, đi thôi, tôi giúp cô quẹt.” Tô Khinh lại kéo Hứa Như vào cửa hàng.
Nhân viên rất nhanh đã đi tới, Tô Khinh chỉ vào mấy mẫu trước mặt: “Chọn.”
Hứa Như cắn môi, cô biết thẻ của Lý Thế Nhiên hình như không có hạn mức, mà thẻ lương của cô sớm đã đưa anh trả nợ rồi, luôn không cầm về.
“Cô còn do dự thì tôi liền giúp cô chọn.” Tô Khinh tâm tình không tốt nói.
Hứa Như lúc này mới chọn một dây cà vạt màu xanh sẫm, thanh toán, nhân viên đóng gói xong rồi đưa cho cô.
“Tô Khinh, vậy cô muốn mua cái gì?” Hứa Như lúc này mới nhớ ra, lúc nãy khi cô nhìn thấy Tô Khinh, cô ấy đang xem quần áo nam.
“Tôi à, rảnh rỗi dạo phố.” Tô Khinh không có mục đích gì.
Hứa Như nhíu mày, vì không quá thân thiết, cho nên cũng không hỏi có phải muốn mua cho Lê Nhan Vinh không.
“Cô chưa ăn cơm đi? Đi, bên kia có nhà hàng nhật không tệ.”
Mặc dù bên ngoài Tô Khinh nhìn cao quý xa cách, nhưng nếu thân với cô ấy rồi, tính cách cô ấy thực sự rất cởi mở, chỉ là đáy mắt thường có bi thương nhàn nhạt, khiến người ta bất giác đau lòng.
“Cô và Lý Thế Nhiên kết hôn chớp nhoáng, vậy trước đó các người yêu đương bao lâu?” Tô Khinh rất hứng thú với tình cảm của Hứa Như và Lý Thế Nhiên.
Dù sao trong giới của họ, Lý Thế Nhiên trước giờ không gần nữ sắc, mặc dù thường có phụ nữ theo đuổi anh, nhưng anh căn bản không nhìn trúng.
Bây giờ đột nhiên cưới Hứa Như, thật sự khiến cô ấy rất ngoài ý muốn.
“Tôi và anh ấy chỉ là kết hôn.” Hứa Như giải thích.
Tô Khinh nhíu mày, thật sự giống với cô ấy nghĩ.
“Tôi thấy Lý Thế Nhiên đối xử với cô rất đặc biệt, còn cho rằng hai người sớm đã quen biết.”
“Đặc biệt? Đại khái là vì anh ấy lấy tôi rồi.”
“Đối với thứ anh ta không thích thì không có cách nào để tâm.” Tô Khinh cũng quen biết Lý Thế Nhiên từ nhỏ, xem như rất hiểu anh.
Hai người nói chuyện, vừa ăn xong thì Lê Nhan Vinh đã gọi điện thoại cho Tô Khinh, Tô Khinh khựng lại một lát: “Tôi không rảnh.”
“Em đang ở cùng ai?” Giọng Lê Nhan Vinh lạnh đi.
“Không liên quan tới anh.”
Nói xong, Tô Khinh nhanh chóng cúp điện thoại.
“Tôi đưa cô về.”
“Tài xế đang đợi tôi, Tô Khinh, cô bận đi, cảm ơn cô bữa cơm tối nay.”
Vừa nãy Tô Khinh căn bản không cho Hứa Như cơ hội thanh toán, lưu loát quẹt thẻ.
“Đừng khách sáo, tôi thích những cô gái dịu dàng như cô, có thời gian thì cùng đi dạo phố.” Tô Khinh nháy mắt với cô.
Về tới Diệp Gia Loan, Hứa Như đi qua thư phòng, mới biết Lý Thế Nhiên đã về rồi.
“Đi đâu vậy?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Đi dạo phố với Tô Khinh.” Trên tay Hứa Như còn cầm túi, khẽ để sau lưng.
Nhưng ánh mắt sắc bén như Lý Thế Nhiên đương nhiên đã sớm phát hiện.
Anh nhướn mày, anh biết hôm nay Hứa Như quẹt một trăm năm mươi triệu.
“Anh còn bận công chuyện sao?” Hứa Như hỏi.
“Ừ, lát nữa còn có hội nghị, em đi nghỉ ngơi trước đi.” Lực chú ý của Lý Thế Nhiên rơi về trên máy tính.
Hứa Như nhíu mày, quay về phòng ngủ, cô không hiểu việc tạo ra bất ngờ lắm, vừa nãy cô nên tặng cà vạt ngay cho Lý Thế Nhiên.
Đặt túi sang một bên, Hứa Như tắm xong, thực tập một lát Lý Thế Nhiên mới quay về.
Đã là mười hai giờ rồi, anh giả như không nhìn thấy chiếc túi đó.
“Lúc nào thì vấn đáp?”
“Thứ sáu tuần sau.”
Hứa Như có chút căng thẳng, cô vẫn còn nhớ rất rõ nội dung khóa luận, nhưng chỉ là có chút sợ hãi.
Loại cảm giác bị chất vấn đó, cô trước giờ chưa từng quên.
“Đến lúc đó anh đi cùng em.”
“Anh đi em càng căng thẳng.” Hứa Như cự tuyệt.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Anh không yên tâm.”
Năm đó đã có người muốn hại Hứa Như, vậy ba năm sau, còn chưa lôi được người đó ra, e rằng chuyện như vậy sẽ còn tiếp diễn.
“Bây giờ cũng đã tra rõ ràng rồi, có gì không yên tâm.”
“Người ở sau lưng, còn chưa bại lộ.” Lý Thế Nhiên híp mắt lạnh lẽo.
“Người năm đó rất hận em, em có thể nghĩ tới chỉ có Tần Nhi.” Hứa Như nghĩ nghĩ nói.
Cô cũng từng nghi ngờ Trần Minh Thành, chỉ là, họ đã chia tay, anh ta dường như không có động cơ.
Nhưng mà, cô lại mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
“Anh sẽ đi điều tra cô ta, em bây giờ yên tâm chuẩn bị đối đáp, những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Chồng, anh thật tốt.” Hứa Như ôm Lý Thế Nhiên, sự săn sóc của anh khiến cô rất an tâm.
Chủ động hôn lên bờ môi mỏng của anh, cô thấp giọng nói: “Em mua quà cho anh rồi.”
“Hử?”
“Chính là cái này.”
Hứa Như cầm tới: “Không biết anh có thích không.”
“Anh tin vào ánh mắt của em.”
Hứa Như cười: “Ánh mắt em chả ra sao cả, nhưng hôm nay có Tô Khinh, hẳn sẽ không đạp mìn.”
Ngày hôm sau, Hứa Như thức dậy thay quần áo, cửa phòng trang phục bị đẩy ra, Hứa Như sững sốt nhìn người đàn ông trong gương.
Cô vội mặc đồ lót.
Lý Thế Nhiên không phải xuống lầu rồi sao!
Người đàn ông bước vào, cầm cà vạt tối qua Hứa Như mua, hôm nay anh mặc sơ mi trắng, cà vạt được đưa vào trong tay Hứa Như.
“Đeo cho anh, hử?”
Gò má Hứa Như khẽ ửng hồng, mặc xong quần áo mới cầm cà vạt lên.
“Bà Lý, lúc đối diện với anh, không cần xấu hổ.” Hứa Như mặt đỏ au rất mê người.
Đầu ngón tay thon dài của Lý Thế Nhiên lướt qua gò má cô, khiến Hứa Như run như điện giật.
“Em vừa nãy còn chưa mặc…” Hứa Như thì thào.
Mặc dù cũng đã cùng Lý Thế Nhiên rất nhiều lần rồi, hai người cũng không xa lạ thân thể của nhau, nhưng có những lúc, Hứa Như vẫn không cách nào khống chế sự ngượng ngùng của mình.
“Không mặc cũng rất đẹp.” Lý Thế Nhiên nhìn vóc dáng lung linh của cô.
Dáng vóc Hứa Như rất tiêu chuẩn, ngực không tính là lớn, nhưng chân dài eo thon, tỉ lệ rất chuẩn.
Hơn nữa da cô trắng, ngũ quan tinh tế, sau khi kết hôn với Lý Thế Nhiên, càng là đầy đặn thêm, duyên dáng mê người.
Má Hứa Như càng đỏ, vội bước tới thắt cà vạt cho anh.
Nhưng cô không có kinh nghiệm, trước đây từng thắt cho Trần Minh Thành một lần, nhưng cũng rất xa lạ.
Hơn nữa, ánh mắt Lý Thế Nhiên luôn nhìn cô, Hứa Như muốn tăng nhanh động tác, lại không cẩn thận siết chặt cổ Lý Thế Nhiên, vừa kéo, đầu anh đã bị buộc cúi xuống.
Đôi môi mỏng chạm vào bờ môi hồng của Hứa Như.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.