“Ai da…” 
Diệp Trì nhìn vào gương, xoa xoa những vết bầm tím ởtrên mặt, nắm đấm của thằng ranh Hứa Minh Chương ấy cứng thật, lại cứ nhắmthẳng vào mặt, vào các khớp, những điểm yếu trên người. Ban nãy không thấy gì,giờ tắm xong mới thấy đau nhức khắp người, nhưng mà đau cũng đáng. Diệp Trìkhông nén được cười, anh bật cười ha hả, người đàn ông trong gương bỗng chốctrở nên ngốc nghếch. Vợ anh, con anh, kể từ nay về sau, thằng ranh ấy chẳngđáng một xu. Tất cả đều là của anh, đều là của anh! 
Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy hôm nay đúng là anh nóngnảy quá. Vừa nhận được điện thoại của Cẩm Phong, Diệp Trì đã không kiềm chếđược cơn giận trong lồng ngực. Hứa Minh Chương, giỏi lắm, mày dám dụ dỗ vợ tao! 
Diệp Trì rất “kỵ” Hứa Minh Chương, điều này trong lòngDiệp Trì hiểu rất rõ. Mặc dù ngoài miệng vẫn bảo mình chiếm thế thượng phong,nhưng những lời Hứa Minh Chương nói chẳng khác gì con dao nhọn cứa vào tim DiệpTrì. 
- Thời Tiêu yêu tôi, rất rất yêu, yêu đến mức đã giấunhẹm chân tướng sự việc bốn năm trước, cam tâm để tôi hiểu lầm cô ấy thay lòngđổi dạ. Tính cách của cô ấy thực chất không phải như vậy, chắc chắn anh cũngrõ. Nhưng cô ấy lại làm như thế, cho thấy điều gì chắc không cần tôi nói vớianh. Chỉ cần cô ấy vẫn còn yêu tôi, tôi tuyệt đối không từ bỏ, tuyệt đối không! 
Sự quả quyết và dũng khí của Hứa Minh Chương lúc ấy đãthắp sáng đôi mắt anh ta lúc đó, thứ ánh sáng ấy thật chói mắt. So 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259870/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.