Nói thực lòng, khoảnh khắc nói ra yêu cầu ly hôn,trong lòng Thời Tiêu cũng vô cùng thấp thỏm. Theo như những gì cô biết về DiệpTrì, không biết chừng có khi lại xảy ra một vụ ầm ĩ nữa. Nhưng lần này thì côđoán sai rồi. 
Lúc Thời Tiêu nói ra câu đó, bàn tay bê bát canh gàcủa Diệp Trì chỉ khẽ run lên, ánh mắt chợt sầm xuống, nhìn thẳng vào cô và hỏi:“Tại sao? Tại sao lại ly hôn? Bởi vì chuyện tối qua hay là vì Hứa Minh Chương? 
Thời Tiêu cắn chặt môi nhìn anh, không chịu mở miệng.Diệp Trì liền đặt bát 
canh lên đầu giường, đứng dậy, nhìn Thời Tiêu rất lâu,cho đến lúc ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, khiến cả thân hìnhanh chìm trong sự ảm đạm, anh mới rít qua kẽ răng hai từ: “Đừng hòng!” 
Nói rồi quay phắt người đi, tiếng cửa sập mạnh khiếnThời Tiêu bừng tỉnh. 
Nghiệt duyên! Một người luôn tôn thờ chủ nghĩa duy vậtnhư cô đột nhiên lại hiện ra hai từ này trong đầu. 
Mặt trời đã khuất dạng, màn đêm buông xuống, trongphòng ngủ không bật đèn nhưng cũng không đến nỗi tối lắm, rèm cửa không kéovào, trên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, những vì sao đêm đang sáng lấp lánh. 
Trong thành phố hiện đại này, ngắm sao là một việc hếtsức xa xỉ, nhưng Thời Tiêu lại thích ngắm sao. Thứ hào quang lấp lánh ấy dườngnhư là đôi mắt của những đứa trẻ tinh nghịch, cứ chớp chớp liên tục. 
Ngày xưa sống ở trong những tòa nhà ngang[1], mùa đôngthì lạnh, mùa hè thì nóng. Mùa đông còn đỡ, đắp thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259850/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.