Diệp Trì đâu có ngờ, trong khi mình nôn nóng trở vềthì lại có một “tin sốc” như vậy đang chờ. 
Vừa tắt máy, nhìn vào gương chiếu hậu thấy có mộtchiếc xe đang lái đến. Một chiếc xe hơi hạng sang lái đi trong đêm thực sự rấtbắt mắt. Diệp Trì vốn chỉ liếc qua, nhưng vừa xuống xe, anh đã không khỏi nhíumày. 
Chiếc xe ấy đỗ lại ở dưới cột đèn, mặc dù đèn khôngsáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Người ngồi tr 
n ghế lái phụ chính là vợ anh. 
Lửa giận bừng lên trong đầu Diệp Trì, mặc dù Thời Tiêunói ăn cơm xong còn đi hát, nhưng đi đến giờ này mới về thì thật quá đáng! 
Thời Tiêu đẩy cửa bước xuống, Hứa Minh Chương cũngxuống theo, đứng dưới cột đèn nhìn theo cô, cũng chẳng đi vào ngay mà chậm rãichâm một điếu thuốc, đứng dựa lưng vào cột đèn và hút. Trong làn khói trắngmỏng, khuôn mặt anh thấp thoáng toát lên sự u uất. 
Thời Tiêu đi được hai bước liền đứng lại trên bậcthang, nhưng không ngoảnh đầu lại, im lặng giây lát rồi nói: “Hứa Minh Chương,tạm biệt!” 
Tay Hứa Minh Chương run lên, điếu thuốc kẹp trongnhững ngón tay rơi xuống đất. Tạm biệt, bốn năm trước, cô cũng từng nói nhưvậy, cũng lạnh lùng nói với anh: “Hứa Minh Chương, tạm biệt!” 
Ở nước ngoài mấy năm liền, đêm nào anh cũng giật mìnhbừng tỉnh khỏi cơn mê, câu này dường như đã trở thành cơn ác mộng anh không thểxua tan được. Tạm biệt, tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa. Thà không gặp cònhơn, gặp rồi có thể thế nào chứ? Người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259844/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.