Ông bà Thời xách túi lớn túi bé, vừa xuống khỏi xekhách đã nhìn thấy cô con gái nom có vẻ thấp thỏm đang đứng ch
ờ ở bên đường. Bà Thời đặt mấy cái túi trên tay xuống,chạy đến ôm con gái, xoay liền hai vòng, vui vẻ nói:
- Tiêu Tiêu nhà ta lớn thật rồi, còn biết ra đón bố mẹcơ đấy!
Thời Tiêu có hơi ái ngại. Ông Thời đã nhìn thấy bêncạnh con gái có một người đàn ông cao lớn. Ông hơi ngạc nhiên, đang định cúixuống xách cái túi hành lý ở dưới đất thì người đàn ông ấy đã bước đến, đỡ lấycái túi trên tay ông, rồi đỡ luôn cả cái túi bên tay kia nữa, sau đó mau mắnnói:
-Bố, bố để con!
Ông Thời không khỏi kinh ngạc trước cách xưng hô này,vội vàng đi gọi bà Thời ở trước mặt. Lúc này bà Thời mới để ý, hóa ra con gáikhông đi một mình mà còn dẫn theo một người đàn ông. Bà vừa kinh ngạc vừa vuimừng nhìn Diệp Trì vẻ dò xét. Diệp Trì lễ phép tự giới thiệu:
-Mẹ, con là Diệp Trì ạ!
Bà Thời tưởng rằng người đàn ông đẹp trai trước mặt mìnhchính là đối tượng xem mắt của con gái một tháng trước, đã gọi bố mẹ rồi, xemra quan hệ giữa hai đứa cũng không tồi. Chuyện này đối với một người sốt sắngmuốn gả con gái đi như bà Thời quả đúng là một chuyện đáng vui mừng. Bà gần nhưlập tức chấp nhận Diệp Trì, hơn nữa có nhìn thế nào cũng vẫn thấy Diệp Trì rấtđược mắt, thế nên cũng có chút tình cảm mẹ vợ với con rể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259807/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.