Đạo Kỳ Huyền do dự một lúc, khi có thông báo từ điện thoại, anh xem qua, sau đó nhìn Nhan Như và Tiểu Mao Vũ, sau đó nhìn về Nhất Thốn Mặc được bảo vệ nghiêm ngặt, anh biết mang Tiểu Mao Vũ đi lúc này là không thể.
Thấy vậy anh nháy mắt với Nhan Như, rồi nhàn nhạt nói: "Nếu Đông Phương thiếu gia muốn giữ mẹ con em ở đây một thời gian, thì cô sống ở đây trước, đừng phụ lòng tốt của anh ấy."
Sau khi nghe những gì Đạo Kỳ Huyền nói, Nhan Như lập tức biết đêm nay anh không thể đưa hai mẹ con cô đi, Đạo Kỳ Huyền cũng đã phá bỏ lời thề của anh vì hai mẹ con cô, nên cô không còn gì để nói nữa.
Cô ngoan ngoãn ôm Tiểu Mao Vũ bước xuống xe, sau đó gật đầu với Đạo Kỳ Huyền, nhẹ nhàng nói: “Anh về nhớ giữ sức khỏe, đừng lo cho em và Tiểu Mao Vũ quá."
Rõ ràng chỉ là giả vờ quan tâm, nhưng không hiểu sao lúc nói ra lời này lại có một loại buồn bực dân lên trong lòng, nhất là Tiểu Mao Vũ, con bé trực tiếp nhào vào trong vòng tay của Đạo Kỳ Huyền.
"Ba ba, con không muốn rời khỏi ba," Tiểu Mao Vũ khóc nức nở: "Con muốn ở cùng với ba, con không muốn sống chung với kẻ nói dối đó đâu."
Đông Phương Mặc nhìn cảnh chia ly này, trong lòng vô cùng khó chịu, không khỏi hét lên một tiếng: "Còn không mau đi? Cậu muốn tôi cho người tới sao?"
Đạo Kỳ Huyền nhìn Đông Phương Mặc, thật ra anh không cần phải rời đi bởi vì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718376/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.