Chỉ là Đông Phương Mặc đang nghiêng người, hai chân đè lên nhau, nên nhìn bằng mắt thường cũng không thấy gì.
Tịch Mộ Như nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền Đông Phương Mặc, cô ta bước tới, vươn tay nắm lấy khóa thắt lưng của anh, muốn tự mình kiểm tra nó.
Đáng tiếc khi cô ta vừa mới đưa tay lên khóa thắt lưng của Đông Phương Mặc, còn chưa kịp mở ra, bàn tay to lớn của Đông Phương Mặc đã nhanh chóng nắm lấy tay cô ta, đôi mắt mơ hồ thoáng chốc mở ra, sắc bén lạnh lùng đập vào mắt Tịch Mộ Như.
Tịch Mộ Như không khỏi hoảng sợ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "A Mặc, em tưởng anh ngủ rồi, em lại không có sức để đưa anh lên giường, cho nên em muốn giúp anh cởi quần áo để anh thoải mái ngủ hơn."
Đông Phương Mặc hất tay cô ta ra, sau đó đứng dậy ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Cô có thể đi ra ngoài rồi, cô không cần lo lắng chuyện của tôi, cô nên lo cho mình thì hơn."
Tịch Mộ Như nghe vậy, trên mặt vẫn lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng trong lòng đã nổi sóng, Đông Phương Mặc sẽ không để cô ta giúp anh cởi quần, chuyện này có nghĩa là nơi đó của anh thật sự không sao?
Vốn nghi ngờ như vậy, dưới ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Mặc, cô ta cũng chậm rãi rời khỏi phòng Đông Phương Mặc, sau đó cố ý bước những bước chân nặng nề lên cầu thang.
Nhưng cô ta rất thông minh, cô ta chỉ đi vài bước lên cầu thang, sau đó liền cởi giày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718300/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.