"Tôi không có visa Trung Quốc, tôi không thể về Tân Hải với anh," Nhan Như nhanh chóng chặn lại lời của Đông Phương Mặc, hiển nhiên là đang nhắc nhở mình đừng để bị tên BT này làm cho mất lý trí.
"Tôi nói em có thể, thì em có thể" Đông Phương Mặc nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc, sau đó lại vươn tay vỗ vỗ mặt cô: "Thôi, em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước, về phần làm như thế nào để đưa em trở về Tân Hải là chuyện của tôi, em không cần lo lắng!”
Lời nói vừa dứt, anh liền ưu nhã xoay người đi về phía cửa, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại, cả người biến mất trong tầm mắt của Nhan Như.
Nhan Như chỉ có thể ngồi trong căn phòng tổng thống xa hoa lộng lẫy này, cũng không dại gì mở cửa chạy trốn, bởi vì cô biết kể từ khi Đông Phương Mặc bắt được cô, anh sẽ không để cô dể dàng bỏ chạy như vậy, nếu cửa không khóa bên ngoài, thì chắc chắn sẽ có vệ sĩ túc trực.
Chắn chắn là cô không thể thoát bằng cửa chính, nhưng những nơi khác thì sao?
Cô không nhịn được đi tới bên cửa sổ xem xét, những chiếc xe chạy trên đường giống như một ô tô đồ chơi, nếu cô nhảy từ đây xuống chẳng khác nào cô tự tìm đường chết.
Tất nhiên cô không thể tự sát, tự tử là một hành động ngu ngốc nhất, bây giờ cô không còn cô đơn nữa, cô vẫn còn Tiểu Mao Vũ của mình, cô không thể để Tiểu Mao Vũ cô đơn trên thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718267/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.