Cô chế nhạo: "Đông Phương Thiếu gia, tôi thấy anh rất buồn cười, đầu tiên, tôi muốn nhắc lại một lần nữa là tôi không phải Tịch Mộ Như, mặc dù tôi họ Tịch, nhưng tôi không phải là Tịch Mộ Như, tôi là Tịch Mộ Tuyết, ngoài ra, tôi cũng từng sinh con một lần, nhưng không phải cách đây năm năm, mà là sáu năm trước, nhưng không phải với anh, mà là với Đông Phương Vũ, nhưng bởi vì đứa em gái xấu xa của tôi nên tôi đã sảy thai."
Nhan Như vẫn quyết định giả vờ đến cùng, cô bây giờ không phải là Tịch Mộ Như, mà là Nhan Như, cho dù khuôn mặt của cô bị Đông Phương Mặc nhận ra, cô vẫn không sợ, bởi vì cô không phải là khuôn mặt của Tịch Mộ Như trước đây, mà là khuôn mặt của Tịch Mộ Tuyết.
Bốn năm trước, khi Tiểu Mao Vũ được một tuổi, Đạo Kỳ Huyền đã thuyết phục cô đi phẫu thuật thẩm mỹ, lúc đó cô vẫn không muốn đi nhưng Đạo Kỳ Huyền nói cô phải vứt bỏ hoàn toàn quá khứ của mình, để người khác không thể nhận ra cô, thì cô phải làm cho mình thay đổi, thay đổi về ngoại hình là quan trọng, ngoài ra, cô không cần phẫu thuật thẩm mỹ lớn mà chỉ cần cắt bỏ vết bớt trên trán.
“Tichn Mộ Như, em muốn giả điên mà cư xử như thế này sao?” Đông Phương Mặc sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, người phụ nữ chết tiệt này còn không nhận ra thân phận của mình sao?
“Giả điên giả ngu ngốc là có ý gì?” Nhan Như càng bình tĩnh hơn, lạnh lùng nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718265/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.