Cô đứng ngoài sân hồi lâu, cuối cùng cũng quay đi, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, cả trái tim cũng ướt đẫm.
Họ Tịch đã biến mất, họ Tịch đã chết, hoàn toàn không còn nữa!
Ba chết, mẹ cũng chết, người má Vương từng yêu cô nhất cũng biến mất!
Giờ đây, người đàn ông duy nhất yêu cô hết lòng, cũng thực sự bỏ rơi cô...
Loading...
Bước chân rất nặng nề, cô từng bước từng bước đi về phía ngoài, thật ra cô không biết phải đi đâu vì cô không quen với nơi này, đồng thời vì là người mới đến đây nên cô thậm chí còn không nhận ra phương hướng.
Vừa bước ra khỏi cổng, cô ngơ ngác, bác bảo vệ nhìn thấy cô liền hét lên: "Cô ơi, cô ơi..."
Nhan Như không quay lại, cô nghĩ nhân viên bảo vệ chắc thấy cô rất lạ, đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng đợi được đến khi Trịnh Nhất Phàm quay về, nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy những người cô đang đợi, nhưng cô lại rời đi.
Nhan Như đi mãi, trên một con đường xa lạ, cô vừa đi vừa tê tái, cô không biết mình đã đi được bao lâu, may là trời đã về đêm, nếu không, cái nắng như thiêu như đốt của California sẽ khiến cô choáng váng.
Cô không biết phải mình đi bao lâu, vì cô không có đích đến và cũng không có mục tiêu nào cả, cô cứ để mặt đôi chân tiến về phía trước.
Nhưng sức người có hạn, sức lực của một người phụ nữ mang thai lại càng có hạn, cuối cùng đôi chân cũng không còn cử động được nữa.
Cô cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718235/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.