"Có," Park Jisun nhìn cô, nói thêm: "Cô ta có đội một chiếc mũ, nhưng đó là một chiếc mũ không có vành nên không thể che trán, khi cô ta nhìn thấy tôi, có lẽ cô ta thấy tôi nên hơi khó chịu, cô ta lấy tay cởi mũ rồi chải lại tỉa tóc mái, tôi nhìn thấy vết bớt giống hệt cô dưới tóc mái của cô ta."
Mộ Như sững sờ khi nghe những gì Park Jisun nói, sau đó cô hiểu ra, cô đoán Tịch Mộ Tuyết đang trốn nợ của Lãnh Lôi Đình nên đã làm ra một vết bớt trên mặt cô ta, nhưng cô ta khó mà có thể trốn ở bên ngoài, nên cô ta đã nhân cơ hội này, trốn ở Nhất Thốn Mặc.
Hẳn là cô ta nghĩ cô đã chết, vì cô đã rơi vào tay của Nam Cung Tần, nhưng cô ta không ngờ cô không chết, mà còn thần kỳ đến Hàn Quốc rồi nhìn thấy Đông Phương Vũ thật sự.
“Cô là Tịch Mộ Như hay Tịch Mộ Tuyết?” Park Jisun tròn xoe mắt nhìn cô, trước khi cô trả lời, cô ấy đã nói, “Người phụ nữ mà tôi nhìn thấy ở cổng Nhất Thốn Mặc, cô ta nói cô ta là Tịch Mộ Nhú.”
Mộ Như không muốn quan tâm đến chuyện nàu nữa, nên nhàn nhạt nói: "Cô trở về Hàn Quốc đi, chuyện của tôi không còn liên quan gì đến cô, sau này tôi sẽ tự mình xử lí mọi chuyện, dù sao... trên đời này không còn ai quan tâm đến tôi nữa,... "
Mộ Như không khỏi cảm thấy khó chịu khi nói ra chuyện này, trên đời này còn ai có cuộc đời nào bi thảm hơn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718229/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.