Tịch Mộ Như bị tiếng đi lại và nói chuyện xôn xao xung quanh đanh thức, cô nhàn nhã mở mắt ra, nhưng cô không thể nhìn rõ mọi người trong bóng tối, ngay lập tức cô cảm thấy tay chân bị trói, cô chỉ muốn há to miệng ra, hét lên, nhưng lai phát hiện miệng cô đã bị dán băng dính, cô không thể mở nó ra được.
Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy bằng lỗ tai của mình, khi cảm thấy cơ thể đang bị nhấc lên, cô chỉ nghe thấy có người nói: "Nhanh lên, nếu không bị phát hiện sẽ không hay."
Người kia đang nói: "Có gì phải gấp chứ? Mọi người trên đảo này đều tới đảo Tứ Hoàn để xem đua xe, bây giờ không còn ai cả ở đây cả, Ngoài ra, Tịch Mộ Tuyết, người phụ nữ, chỉ quan tâm đến Lãnh tổng của chúng ta, người của Nam Cung Tần lại không canh giữ, tôi không nghĩ là có thể phá cửa dể dàng như vậy."
Mộ Như nghe xong liền biết những người này đã tìm nhầm người, tưởng cô là Tịch Mộ Tuyết, lại nghe người đó nói về Lãnh tổng, có lẽ lại là Lãnh Lôi Đình.
Cô nhớ Tịch Mộ Tuyết nợ Lãnh Lôi Đình mấy chục triệu, Lãnh Lôi Đình không tìm cô ta thì mới là lạ, nhưng cô không biết bằng cách nào mà Tịch Mộ Tuyết cũng đến đảo, cô ta lại rơi vào tay Nam Cung Tần.
Cô muốn nói với hai người họ, tôi không phải Tịch Mộ Tuyết, các người đã tìm sai người rồi, tôi là Tịch Mộ Như, các người không thể bắt tôi, huống chi bắt tôi cũng vô dụng, tôi không có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718210/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.