Đảo Tứ Hoàn là đảo hoang lớn nhất trên biển, núi trên hoang đảo không cao nhưng những con đường được dọc theo đảo rất hiểm trở, đây là nơi tổ chức các cuộc đua xe của thế giới ngầm, xây dựng đặc biệt để giữ lấy sự sống, tiền thuê cũng rất đắt.
Đông Phương Mặc là người kế thừa của tập đoàn do Đông Phương gia vun đắp từ khi còn nhỏ, vì vậy không giống như người em trai Đông Phương Vũ, anh luôn phải tập trung vào việc học, nên anh chưa bao giờ sử dụng những thứ như đua xe.
Tất nhiên, anh chưa từng đua xe không có nghĩa là kỹ năng chơi xe của anh kém, hơn nữa anh rất kiệm lời, khi cha mẹ còn sống, anh muốn lúc nào cũng làm cho cha mẹ thấy anh đã lớn hơn so với em trai Đông Phương Vũ.
“Hay là, tôi đi thay anh?” A Hạo nhìn hòn đảo Tứ Hoàn nguy hiểm, nghĩ Đông Phương Mặc chưa từng đua xe, ngồi xe lăn đã hai năm, chỉ mới đi lại bằng chân gần đây, anh không còn linh hoạt như trước, anh làm thế nào để đua xa?
“Haha, tôi cũng muốn anh đua thay tôi”, Đông Phương Mặc lắc đầu cười, "Nhưng cô ấy cần tôi, tôi nhất định phải tự mình chiến thắng."
A Hạo im lặng sau khi nghe những lời này, trong khi chú Liễu ở bên cạnh thận trọng hỏi: "Đai thiếu gia, cô Khuông bây giờ đã không sao rồi, còn cô Tịch... có đáng để anh mạo hiểm không?"
Đông Phương Mặc sửng sốt, sau đó nhanh chóng trả lời: "Trong bụng cô ấy vẫn còn đứa con của Đông Phương gia, đây là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718208/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.