"Làm sao anh mới buông tha cho tôi? Rõ ràng là anh đã đồng ý hủy hôn ước của chúng ta, đúng chứ?"
Nam Cung tần nhìn khuôn mặt của Mộ Như với nụ cười chết lặng, rồi bất lực nói: "Tịch Mộ Như, tôi là một người có tinh thần trách nhiệm cao, tôi muốn chịu trách nhiệm với những lời hứa trước đây của tôi, cho hôn ước của chúng tôi... "
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, không được sao?” Mộ Như vội vàng cướp lời, sau đó thương tâm nhìn anh ta, “Nam Cung Tần, làm ơn, vì tôi đã cứu anh một lần, nên anh có thể buông tha cho tôi được không?"
"Không cần phải nói đến chuyện này, trên du thuyền lần trước...," Nam Cung Tần nói đến đây, như thể đang suy nghĩ về chuyện gì đó lại nói thêm: "Nhân tiện, trên du thuyền lần trước, tôi và em đã tổ chức hôn lễ, chỉ là trong hôn lễ không có cô dâu, em thấy đấy, trên thực tế, chúng ta đã là vợ chồng rồi, phải không?"
“Làm thế chẳng khác nào lặt lọng chuyện hủy hôn chứ?” Mộ Như không muốn tiếp tục dây dưa với ang ta, liền đứng dậy nhìn anh ta, trên mặt lộ ra vẻ chết chóc nói: “Nói tóm lại, nhà họ Tịch đã hoàn toàn biến mất, tôi cũng đã chết rồi, cô Khuông Doanh Doanh chỉ nói Đông Phương Mặc không muốn tiền của anh, ngoài ra, dù anh ta có muốn tiền của anh, thì tôi cũng không muốn gả cho anh vì tôi không thấy anh tốt hơn Đông Phương Mặc ở chỗ nào? Như vậy chẳng khác nào tôi vừa thoát khỏi hang sói, lại bước vào hang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718184/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.