“Ngon thật,” Mộ Như lập tức ngừng nói nhảm, cầm cái bát nhỏ lên, cầm lấy thìa canh, bắt đầu từ từ uống canh xương.
Nước lèo rất ngon, biết rằng xương này đã được đun rất lâu, thời gian sôi cũng phải lâu, nên nước canh này mới có màu trắng, ăn vào có vị rất êm dịu và sảng khoái.
Nhưng sự thèm ăn của con người luôn liên quan đến tâm trạng, tâm trạng tốt thì ăn thứ gì cũng ngon, nhưng tâm trạng không tốt thì ăn gì cũng đều trở nên vô vị.
Lúc này cô không có tâm trạng gì, đặc biệt là nghĩ đến đứa con trong bụng, nghĩ đứa trẻ sau khi sinh sẽ bị mang đi, nó sẽ gọi cho Đông Phương Mặc và Khuông Doanh Doanh là ba mẹ, nên cho dù đó là xương hay đầu cá sư tử, cũng không có bất kì mùi vị gì.
“Tôi cũng giúp em gọi sườn xào chua ngọt, thịt lợn xào dứa, em có thể nếm thử xem có vừa miệng không?" Đông Phương Mặc đặt hai đĩa món ăn trước mặt cô, sau đó nhìn cô đầy mong đợi như một đứa trẻ muốn được khen: “Tôi nghe người ta nói bà bầu thích ăn đồ chua ngọt”.
Thật ra lời nói của Đông Phương Mặc không phải người khác nghe nói, mà chiều nay anh đã dùng máy tính lên mạng tra thử, vốn dĩ anh muốn đến hiệu sách mua hai cuốn sách dành cho phụ nữ mang thai, nhưng là một người đàn ông nên cũng có chút xấu hổ nên chỉ lên mạng tìm.
Nhiều bà bầu trên mạng cho biết thích ăn đồ chua ngọt, nên hôm nay đi làm về, anh lập tức đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718170/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.