"Không?"
Đông Phương Vũ cau mày, sau đó lạnh lùng chế nhạo quay người đi về phía xe: "Tịch Môn Như, em nghĩ tôi bị mù sao? Tối hôm nay em và Lý Nhất Minh ăn tối trong một nhà hàng Pháp, Lý Nhất Minh cũng thừa nhận..."
"Anh Lý lúc đó chắc là đang bối rối, tôi không biết tại sao anh ta lại có thể nói nhảm như vậy được".
Mộ Như vội giải thích: "Tôi thực sự không có hẹn hò với anh ta, tôi chỉ cùng bạn của tôi là A Anh đi hẹn hò với anh ta thôi, nhưng lúc đó, bạn tôi vừa đi vệ sinh nên anh chỉ thấy tôi ngồi đó với anh ta, thực ra.... "
"Nếu không phải là mình hẹn hò vậy em trang điểm như ma làm gì?"
Giọng của Động Phương Vũ đột nhiên cao lên, không khỏi tức giận nói: "Tịch Mộ Như, em không thử soi gương sao? Em cũng giống như Trư Bát Giới, cho rằng dùng mỹ phẩm kém chất lượng thì có thể biến mình thành tiên nữ sao? Nhưng chỉ cần em không trang điểm thì có thể nhìn xinh đẹp, nhưng trang điểm chỉ càng khiến em xấu như Trư Bát Giới mà thôi, không, Trư Bát Giới còn đẹp hơn em!"
Mộ Như càng cảm thấy khó chịu hơn sau khi nghe những lời này, Trư Bát Giới, Trư Bát Giới, tên Q của cô là Trư Bát Giới, Trịnh Nhất Phàm đã giúp cô đổi tên Q này.
Sau khi mẹ cô qua đời, cô bị cảm, sốt dẫn đến viêm phổi, cô phải ở bệnh viện của Trịnh Nhất Phàm một tuần.
Khi đó, cô mới gặp Trịnh Nhất Phàm cách đây không lâu, vì quá xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718110/chuong-317.html