“Vậy, anh muốn thế nào?” Giọng nói của Mộ Như lạnh như băng, ánh mắt không nhìn Đông Phương Mặc, bởi vì khuôn mặt của anh y như quỷ, cũng không bao giờ có biểu cảm, cho nên khi nhìn vào khuôn mặt của anh cũng không khác gì nhìn vào bức tường.
"Rất đơn giản, chúng ta đã ký thỏa thuận tình nhân rồi, nhưng--" Đông Phương Mặc dừng, sau đó lấy thỏa thuận tình nhân ra khỏi ngăn kéo bàn đầu giường, lạnh lùng nói: "Trong thỏa thuận, nói rất rõ em sẽ là tình nhân của tôi trong 100 năm, vì vậy em không thể kết thúc cuộc sống của mình bằng cách tự sát, ngoại trừ thiên tai, tuổi già, bệnh tật mà chết."
Mộ Như mím chặt môi không nói, chỉ nghe Đông Phương Mặc nói: "Vậy nên, Tịch Mộ Như, nếu em dám tự kết liễu đời mình, thì tôi lập tức có cách khiến Trịnh Nhất Phàm trở thành con chuột lang trên đường, nếu nó không thể làm trong ngành y tế, thì nó cũng chẳng thể đứng vững trong cái xã hội này, tôi muốn nó sống không bằng chết."
Nước mắt Mộ Như âm thầm chảy dài, chỉ có cô mới biết rõ trong lòng cô hiện tại có bao nhiêu đau khổ cùng xót xa.
Khi cô sinh ra, một thầy bói nói cô là điềm dữ, liền bảo ba cô ném cô xuống sông cho cô chết đuối, cô nhờ lòng tốt của mẹ mới thoát chết, nhưng sau đó sống sót lại là một tay người hầu trong nhà nuôi lớn.
Nhưng cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh đen đủi, trong thế giới vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn này, cuối cùng cô cũng tìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718082/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.