Trịnh Nhất Phàm trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, mười ngày trước, khi cô rời đi, cô đã nấu cho anh một bàn đầy ắp món ăn, những món ăn đó rất ngon, anh ăn trong vòng ba ngày, không phải vì cô làm quá nhiều, mà là bởi vì nó có vị rất ngon.
Trong hai mươi sáu năm qua, không phải là anh chưa từng yêu mà là những cô gái đó đều là những tiểu thư chưa chạm qua mười đầu ngón tay, họ lúc nào cũng đợi anh phục vụ hoặc là sẽ bảo anh đưa họ đi ăn nhà hàng.
Còn Mộ Như, người phụ nữ nhỏ bé này, cô thật bình tĩnh, dù cô có một vết bớt trên trán nhưng vết bớt ấy không thể che giấu chút ánh sáng nào của chính cô, sự nhân hậu và hồn nhiên trong cô đã khiến lòng anh gợn sóng.
Nhưng mà, Mộ Như luôn luôn rất nhợt nhạt, tựa như sáng nay anh hôn cô, cô bình tĩnh gần như không có phản ứng, lãnh đạm như vậy làm cho anh không cam lòng.
Có phải cô còn quá ngây thơ và chưa trải nghiệm nhiều nên không biết cách hôn hay cô không hề có cảm giác với anh? Hay là do Đông Phương Mặc đã lấp đầy trái tim cô?
Nhìn cô đứng bên cạnh, anh trở nên lo lắng không hiểu, không khỏi vươn tay nắm lấy tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, sợ nếu không cẩn thận, cô liền biến mất khỏi tầm mắt của anh như mười ngày trước vậy.
3 giờ chiều, Đông Phương Vũ đến căn hộ của Trịnh Nhất Phàm bấm chuông cửa nhưng không thấy ai ra mở cửa, anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718039/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.