Điện thoại di động vẫn còn pin, thật ra buổi sáng cô đã sạc điện thoại di động ở nhà Trịnh Nhất Phàm rồi mới tắt nguồn sau khi cô rời đi vào buổi chiều, mặc dù đã một tuần trôi qua nhưng sau khi bật lại thì pin vẫn đầy.
Điện thoại hiển thị là khoảng hai giờ sáng, nhưng vào lúc này, cô không biết gọi cho ai, là bạn học Trình Phi Nhi hay Trịnh Nhất Phàm?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại gọi điện cho Trình Phi Nhi, vì cô ấy là bạn thân của cô, biết cô gặp nạn, liệu cô ấy có còn tìm cách cứu mình?
Tuy nhiên, ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nữ ngọt ngào vang lên trong điện thoại: Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, quý khách vui lòng gọi lại sau!
Tắt máy cũng phải, khoảng hai giờ sáng, hầu hết mọi người đều quen với việc tắt máy khi đi ngủ, dù sao điện thoại cũng có bức xạ nên việc điện thoại của Trình Phi Nhi tắt vào lúc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Vì vậy, cô phải gọi cho Trịnh Nhất Phàm, số của Trịnh Nhất Phàm thực sự không có lưu trong điện thoại của cô, nhưng anh ấy là bác sĩ phụ trách của mẹ cô, mà khi đó, vì bệnh tình của Đỗ Tâm Duyệt, cô thường gọi cho Trịnh Nhất Phàm, cô có một trí nhớ rất tốt, vì vậy, nếu cô gọi cho số nào một vài lần, thì cô sẽ nhớ toàn bộ số đó trong não của mình.
Bây giờ là ngày 29 tháng 12 âm lịch, không, là sáng sớm, là ngày 30. Không biết Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1718026/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.