"Đừng căng thẳng như vậy, con người của dì ấy cũng không khó hòa hợp lắm", Trịnh Nhất Phàm vừa lái xe vừa nhìn Mộ Như ngồi trêи ghế phụ.
Sau khi qua đôi bàn tay tuyệt vời của Lâm Khởi La, đôi má gầy gò và nhợt nhạt của cô đã hồng hào hơn, thân hình được tôn lên bởi bộ sườn xám màu tím nhạt.
“Mộ Như, cô thật đẹp,” Trịnh Nhất Phàm không khỏi thốt lên.
Mộ Như sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, rồi nhẹ giọng nói: "Nhất Phàm, anh biết tôi rất xấu mà. Vẻ đẹp trước mắt anh hiên tại là giả. Tất cả là nhờ tay nghề giỏi của chuyên gia trang điểm, đây không phải thật."
Mộ Như ban đầu được gọi anh là bác sĩ Trịnh, nhưng sau đó vì sống chung nhà củaTrịnh Nhất Phàm, nên Trịnh Nhất Phàm từ chối để cô gọi như vậy. Anh nói mọi người trong bệnh viện đều gọi anh là bác sĩ Trịnh nên anh rất khó chịu, vậy nên cô hãy gọi tên anh là Nhất Phàm.
Trịnh Nhất Phàm cười nhạo những gì cô nói, rồi anh nhỏ giọng nói: "Mộ Như, cô thật quá khiêm tốn, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, vết bớt dài trêи trán cũng không coi là xấu, dù có người được xem là mỹ nhân nhưng tâm không tốt thì tự nhiên là con người xấu xí nhất, nhưng cô có một trái tim nhân hậu, mẹ cô bị bệnh nên cô phải bỏ học để đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Đây là một đức tính hiếm có của Trung Quốc, và cô hiện đang sở hữu nó."
Nghe xong Trịnh Nhất Phàm khen ngợi, Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717994/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.