Buổi chiều Mộ Như đến bệnh viện, trên đường đi, trong đầu cô vẫn nghĩ đến những lời Trình Phi Nhi đã nói với cô, thà làm tình nhân của người khác còn hơn lấy một tên lùn ngốc nghếch như Bàng Đại Hải.
Nghĩ đến Trình Phi Nhi, cô không khỏi chạnh lòng, nếu là một người phụ nữ khác, có lẽ họ sẽ muốn trở thành tình nhân của một người đàn ông giàu có, nhưng với một người phụ nữ có vết bớt dài trên trán như cô thì dù là tình nhân người ta cũng không muốn.
Tuy nhiên, Trình Phi Nhi nói rất có lý, dù sao cô cũng không gả cho Bàng Đại Hải, vì một khi cô kết hôn với anh ta, có lẽ cô sẽ không trụ nổi cả đời.
“Tại sao cô lại ở đây một mình?” Trịnh Nhất Phàm nhìn Mộ Như, thấy sắc mặt cô tái nhợt, không khỏi quan tâm hỏi: “Cô gặp khó khăn về chi phí sao?"
Mộ Như nhìn anh, vừa vặn nở nụ cười, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có mấy ngàn tệ, chênh lệch còn còn rất nhiều. Vậy anh xem mẹ tôi có thể phẫu thuật trể một chút được không? Có thể dùng thuốc ổn định tình trạng của bà ấy. Vài tháng sau, khi tôi tìm đủ tiền, tôi sẽ đưa bà ấy đến phẫu thuật."
Trịnh Nhất Phảm suy nghĩ một chút rồi nói: "Tình trạng của mẹ cô chưa đến mức nghiêm trọng, nếu ổn định thần kinh ở mức bình thường và nghỉ ngơi đầy đủ, thì sau một năm sẽ không có chuyện gì, nhưng vấn đề bây giờ là trạng thái tinh thần của bà ấy cực kỳ tồi tệ, điều này khá bất lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717986/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.