Mộ Như vốn dĩ không muốn tự mình đưa 99 đóa phù thủy xanh lam đến khách sạn Hương Mai Viên Đại, vì theo bản năng cô có chút sợ hãi khi nghe thấy những lời nói ở khách sạn Hương Mai Viên Đại vì đêm qua cô đã đến đây.
Nhưng đến chiều cô bạn đồng nghiệp xin nghỉ, do dị ứng sơn vì sáng hôm nay cô ấy giúp cô nhuộm màu nên bị ngứa, ăn trưa xong liền vội vàng đến bệnh viện da liễu khám.
Mộ Như có chút bất lực, trong tiệm hoa chỉ có ba người, hiện tại đồng nghiệp đã đi rồi, cũng không thể nhờ ba chủ giao hoa đến đó đúng không? Vì vậy, 17 giờ chiều cô lại đi giao đám hoa nàu, bà chủ cho cô 50 tệ đi taxi, nhưng để tiết kiệm tiền, cô đổi thành đi xe buýt, nghĩ đến chuyện xe buýt chỉ cần đi năm sáu trạm mà chỉ có một NDT, hai NDT đi lại thì cô có thể tiết kiệm được 48 NDT.
Nhưng Mộ Như chỉ tính đi xe buýt để tiết kiệm tiền, mà không tính đường vòng của xe buýt, thậm chí còn không tính, xe buýt khi đi vào phố nhỏ sẽ bị kẹt xe, đoạn kẹt xe này hơn nửa đoạn đường.
Vì vậy, khi Mộ Như đến khách sạn Hương Mai Viên Đại đã là 18h15, người của công ty tổ chức tiệc cưới không khỏi tức giận khi nhìn thấy cô ở cửa: "Làm sao vậy? Tôi không phải đã bảo cô đến trước 18:00 rồi sao? Sao lại muộn thế? Mọi người thấy không có hoa này nữa nên tạm thời đổi thành hoa hồng sâm panh rồi. "
“Cái gì?” Mộ Như sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717976/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.