Mộ Như cúi đầu, cô luôn là người hầu ở nhà họ Tịch, ăn ở cũng coi như người hầu, người ngoài không biết về hoàn cảnh của cô, tuy nhiên Phi Nhi và cô là bạn học từ tiểu học đến đại học, vậy nên cô ấy biết mọi chuyện rất rõ ràng.
"Mộ Như, mình nghĩ cậu không cần phải chăm sóc cho mẹ cậu nữa. Vì bà ấy từ nhỏ đã không chăm sóc cho cậu". Tình Phi Nhi thấy Mộ Như không nói nên vội nói với cô: "Nghĩ lại đi, cậu từ nhỏ chưa bao giờ được biết đến tình mẫu tử, ba mẹ cậu đã dành hết tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc của mình cho Tịch Mộ Tuyết. Giờ có chuyện xảy ra với nhà họ Tịch, tại sao Tịch Mộ Tuyết lại không xuất hiện, còn cậu, người con gái từ nhỏ đã bị họ kinh thường tại sao phải chịu đựng tất cả chứ? "
Mộ Như vẫn không nói gì, câu hỏi này cô chưa từng nghĩ tới, có lẽ bởi vì mười ngày sau vụ phá sản của nhà họ Tịch cô quá bận rộn nên không có thời gian để suy nghĩ về việc này.
Mộ Như, buổi trưa mình có gọi cho mẹ mình nói với bà có một người bạn học đang vô gia cư. Người đó muốn ở nhà mình nhưng sẽ không chiếm quá nhiều chỗ ở nhà mình. Cứ ngủ với mình vào buổi tối. Dù sao thì phòng của mình cũng có giường vừa đủ lớn, mẹ mình nói phải, cậu có thể thu xếp đến nhà mình".
Trình Phi Nhi dừng lại ở đây, sau đó nhìn Môn Như hỏi nhỏ, "Mộ Như, điều này có tốt cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717964/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.