Chiều nay Tịch Mộ Tuyết không xuống lầu, Mộ Như không biết nên làm gì khác ở "Nhất Thốn Mặc" nên lén lấy cọ vẽ và giấy vẽ ra, đi tìm một góc hẻo lánh ở "Nhất Thốn Mặc" bắt đầu vẽ tranh.
Vì lần trước bị Đông Phương Mặc bắt gặp ở trong phòng, cô đã lâu không dám vẽ tranh, Đông Phương Tuấn đã nói với cô về góc hẻo lánh này, bởi vì góc này ít người lui tới, nó cũng xây như một cái lán, tuy đơn giản nhưng ít ra cũng có thể che mưa che gió.
Quả thật là như vậy, nơi đây rất yên tĩnh không có ai quấy rầy, hễ có thời gian rảnh là Mộ Như lại tới đây vẽ tranh mà không sợ bị Đông Phương Mặc phát hiện.
Hôm nay, còn quá sớm để vẽ một bức tranh khổ lớn, vì vậy cô đã phác thảo tại chỗ, cô chọn một phong cảnh trong thực tế quanh mình, sau đó vẽ những gì cô nhìn thấy trực tiếp trên giấy.
Cô đã vẽ được khoảng hai hoặc ba giờ đồng hôd. Ánh sáng dần dần mờ đi. Chắc trời đã về chiều. Cô định cất bút vẽ và quay lại. Lúc này, cô mơ hồ nghe thấy tiếng A Mẫn gọi cô: "Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân! ”
“ Có chuyện gì vậy? ”Cô vội vàng đáp, sau đó nhanh chóng cất giấy vẽ và cọ vẽ vào, đồng thời đáp: “Tôi đến ngay.”
“ Đại thiếu phu nhân, không hay rồi! "A Mẫn chạy tới, nhìn cô, thở không ra hơi nói:" Nhị thiếu phu nhân bị sẩy thai, Nhị thiếu gia không biết đã đi đâu, Đại thiếu gia và dì Mai rất kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717920/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.