Đông Phương Vũ rất cao, bộ vest vừa dài vừa to, dùng nó che đi thân hình nhỏ nhắn của Mộ Như thì hơi buồn cười, nhưng Mộ Như lại rất biết ơn vì sự ấm áp mà cô chưa từng có.
Cô bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, không ai quan tâm đến cô ngoại trừ má Vương, vì vậy mỗi khi cô gặp khó khăn, cô đều tự mình giải quyết, không một ai giúp đỡ cô.
Nhưng hôm nay, cô vốn tưởng rằng sẽ không ai quan tâm đến sinh tử của mình, và cô càng không hề nghĩ rằng Đông Phương Vũ lại tới, vào thời khắc mấu chốt, anh đã đến bên cạnh cô.
Khuôn mặt đau đớn và khó chịu của Mộ Như cố gắng gượng cười, nhưng khuôn mặt bê bết máu và những vết trầy xước xấu xí trên trán càng khiến nụ cười của cô còn xấu hơn là khóc.
Cô chỉ cảm thấy thật khó chịu, trong người như bị thêu đốt, cô dùng hết sức để đè nén đau đớn khó chịu, đôi môi khô khốc mấp máy một giọng nói không nghe được vang lên: "A Vũ, anh tới rồi?"
Đông Phương Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vươn tay nắm lấy tay cô, liền cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, trong lòng lập tức đập thình thịch, không khỏi mắng chửi: "Nam Cung Tần, đồ khốn kiếp!"
“Đồ khốn kiếp phải là anh trai Đông Phương Mặc của anh", Nam Cung Tần thấy Đông Phương Vũ vươn tay muốn ôm Mộ Như, lập tức vươn tay ngăn lại, lạnh giọng nói: “Đông Phương Vũ, đêm nay là tân hôn của tôi với Mộ Như, nếu anh muốn đến chúc mừng Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717893/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.