Nghe Nam Cung Tần nói, Mộ Như càng lo lắng, nhìn Nam Cung Tần chằm chằm hỏi: "Vậy anh muốn gì?"
“Đương nhiên là muốn em.” Nam Cung Tần đáp lại lời của cô rất chắc chắn, nhìn cô rồi cười trầm thấp nói: “Mộ Như, đừng căng thẳng như vậy, tôi không phải Đông Phương Mặc, cũng không sợ như Đông Phương Mặc, đúng chứ? "
Mộ Như liếc anh ta một cái, nói thật thi Nam Cung Tần là một người tài giơi, so với khuôn mặt như vỏ cây già có vết chai nghìn năm của Đông Phương Mặc, anh ta còn đẹp trai hơn gấp trăm lần.
Cô không biết tại sao, bây giờ cô không còn sợ khi nhìn thấy Đông Phương Mặc, nhưng cô lại có sự sợ hãi không thể giải thích được khi nhìn thấy Nam Cung Tần, cô luôn cảm thấy Nam Cung Tần không đơn giản như cô tưởng.
"Anh Nam Cung, tôi với Đông Phương Mặc đã kết hôn. Đây là sự thật không thể thay đổi", Mộ Như thận trọng nói, không chút lưu tình đi về phía sau ghế sô pha, sau đó nhanh chóng nói: "Cho nên, anh không thể cưới tôi được. Xin anh nhận hai trăm triệu từ nhà họ Tịch. Là nhà họ Tịch có lỗi với anh, tôi cũng có lỗi với anh. Tôi xin lỗi anh, cũng xin anh hãy tha thứ cho tôi! "
Mộ Như nói xong lập tức đứng dậy cúi đầu trước Nam Cung Tần, liên tục nói: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"
"Được rồi, Mộ Như", Nam Cung Tần vội vàng vươn tay kéo cô- người vẫn đang cúi đầu, sau đó cười nói: "Em tại sao phải xin lỗi? Chuyện em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717882/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.