Buổi chiều, Mộ Như ngồi trên chiếc Maserati của Tịch Mộ Tuyết cùng nhau trở về nhà họ Tịch, lần đầu tiên trong lịch sử, hai chị em họ ngồi chung một chiếc xe.
Tịch Mộ Tuyết đã học lái xe vào sinh nhật 16 tuổi. Khi đó, cô ta đã nói bố cô ta, ông Tịch, sẽ mua một chiếc ô tô cho cô ta. Một năm trước, cô ta đã lấy được bằng lái xe vào sinh nhật 18 tuổi của mình.
Kể từ khi lấy bằng lái xe, Tịch Mộ Tuyết đã lái xe đến trường hàng ngày, trong khi Mộ Như phải đi xe công cộng hoặc xe đạp mỗi ngày, vì vậy cô chưa bao giờ đi xe của Tịch Mộ Tuyết. Tất nhiên, Tịch Mộ Tuyết cũng vậy không bao để cô ngồi xe cô ta.
Tâm trạng hôm nay của Tịch Mộ Tuyết đặc biệt không tốt, bởi vì cô ta không nhận được tiền sinh nhật 20.000 tệ của Đông Phương gia, cho nên khi lái xe trông cô ta rất ảm đạm, cô ta cũng không nói một lời với Mộ Như.
Tất nhiên, Mộ Như lại càng không muốn nói chuyện với cô ta, cho nên khi xe chạy, mặt cô cứ hướng ra ngoài cửa kính xe, chỉ nghĩ đến việc xuống xe khi đến trung tâm thương mại để mua quà cho má Vương.
Ban đầu cô bảo má Vương từ chức, nhưng cách đây vài ngày má Vương đã gọi điện cho cô nói rằng bà Tịch đã nói sẽ trả thêm tiền lương cho bà, nhưng hơn hết là nhà họ Tịch đã quen với thức ăn bà nấu, bà đã không bỏ đi ngay lập tức, bà cũng không quen với việc tìm lại việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717880/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.