Nhìn thấy con gái quý giá của mình bị bắt lại, Tịch Viễn Trình vội vàng chạy tới, tuy rằng sợ Đông Phương Mặc, nhưng ông là người từng trải, cuối cùng cũng có thể ổn định tâm tình.
"Chủ tịch Đông Phương, Mộ Tuyết không có coi thường con đâu," Tịch Viễn Trình nhanh chóng sắp xếp từ ngữ trong đầu, rồi giật mình nói thêm: "Nhưng, con gái nhỏ của ta, Mộ Như càng ngưỡng mộ con hơn. Ta nghĩ cuộc hôn nhân này vẫn còn là một vấn đề lớn. Một số thứ dựa trên tình cảm sẽ tốt hơn. Con cũng nhìn thấy điều đó. Mộ Tuyết khi nhìn thấy con thì sợ hãi bỏ chạy, trong khi Mộ Như vẫn đứng ở đó không có chút sợ hãi. Cả hai đều là con gái của ta. Thực ra, Mộ Như sẽ làm cho con hạnh phúc hơn. Nhưng Mộ Tuyết tính tình ngông cuồng, khác với Mộ Như hiền lành đức độ... "
Tịch Mộ Như yên lặng đứng ở nơi đó, lần đầu tiên nghe được nhiều lời khen ngợi từ bố như vậy, nếu là bình thường bố cũng khen mình như vậy thì cô sẽ hanh phúc biết bao. Nhưng trong tình huống này cô sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?
Nhưng vào lúc này, cô đương nhiên hiểu được, loại khen ngợi này là có ý gì? Bởi vì đây là mục đích của Tịch Viễn Trình để đẩy cô vào tình thế bị động.
"Ý của ông là..." Ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Mặc dừng lại trên mặt Tịch Viễn Trình, dừng một chút rồi lạnh lùng nói: " Ông muốn tôi phải cưới cô con gái xấu xí như Trư Bát Giới này của ông làm vợ." Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/1717810/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.